Ăn một nửa, Tô Hiểu Mạn nuốt trôi, cô thà uống chút nước cơm, chí ít còn vị ngọt dìu dịu.
Cố gắng lắm cô mới ăn phân nửa bát cơm độn khoai lang đỏ và canh đậu hủ. Nửa còn chẳng xử lý , nếu mang về e rằng Tôn Mai sẽ bắt cô cất để dành tối ăn. Mà Tô Hiểu Mạn thì tuyệt đối tài nào nuốt nổi thêm chút nào. nếu bỏ , đó là một sự lãng phí lương thực đáng hổ, một điều tối kỵ trong thời buổi .
Tô Hiểu Mạn khẽ huých tay Tạ Minh Đồ: “ chia một nửa cơm cho , nửa động , ăn nữa, dạo khẩu vị .”
Ngồi ngay cạnh nên Tạ Minh Đồ cô ăn vô. Anh hai lời mà ngoan ngoãn nhận lấy nửa bát cơm .
Tạ Minh Đồ rõ, cô ở nhà họ Tô chắc chắn ăn những thứ như thế .
Tô Hiểu Mạn thấy ngoan ngoãn theo lời , cảm giác đang cho heo ăn cám , mặc dù thoạt thì con “heo” ăn ngon miệng, chẳng kén chọn chút nào, nhưng cô vẫn cảm thấy tội .
Nghĩ tới Tạ Minh Đồ từ nhỏ đến lớn ăn những thứ , ở nhà một miếng thịt cũng chẳng gắp, vất vả lắm mới chia một chút, oán giận nửa lời mà còn nhường cho khác, còn bản thì giữ khuôn phép ăn “cơm heo”…
Anh thật sự quá đáng thương.
“Anh còn ăn qua bát cơm của những khác ?”
“Không .”
Tạ Minh Đồ cúi đầu ăn cơm, thầm nghĩ ai mà chẳng ăn bát cơm của đến sạch bóng còn hạt nào, gì còn phần để cho thứ hai.
Tốc độ ăn cơm của nhanh, bao lâu ăn sạch thứ, Tô Hiểu Mạn đoán rằng vẫn no bụng.
Ở cái tuổi phổng phao , Tạ Minh Đồ đúng là lúc cần ăn nhiều nhất.
“Chiếc lược bàn là ? Cảm ơn .” Vì chuyện , Tô Hiểu Mạn vẫn còn đôi chút ngượng nghịu, chẳng gì nên đành tìm đại vài câu để mở lời với .
Tạ Minh Đồ cúi đầu, khẽ “ừ” một tiếng, giọng vốn trầm khàn nay chút trong trẻo lạ.
Tô Hiểu Mạn chống tay ở cằm đ.á.n.h giá . Cô nhịn mà ngẫm nghĩ mấy lời miêu tả trong sách… “Người đàn ông tuấn tú nhưng tâm địa hiểm độc”…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-27.html.]
Sự hiểm ác nham hiểm thì tạm thời thấy, nhưng cái vẻ đáng thương, ức h.i.ế.p đủ điều thì thừa.
Còn trai …
Sau khi Tạ Minh Đồ sửa sang tươm tất, sẽ bộ dạng gì? Tô Hiểu Mạn quả thực tò mò.
Giữa trưa, mặt trời tầm, sự chú ý quan sát của Tô Hiểu Mạn, cô phát hiện mũi Tạ Minh Đồ cao, lông mi dài. Nếu bỏ qua bộ dạng lếch thếch lôi thôi , tướng mạo quả thực vô cùng tuấn tú. Yết hầu cổ nhô lên, và vì quá gầy gò, đường nét xương quai xanh của lộ rõ mồn một.
Tạ Minh Đồ một đôi mắt đào hoa vô cùng , chỉ là luôn luôn cúi đầu, cho khác thấy đôi mắt .
Tô Hiểu Mạn: “…”
Sau khi chằm chằm Tạ Minh Đồ một hồi, Tô Hiểu Mạn tự hỏi liệu ảo giác , bằng thể chút bóng dáng của một trai khôi ngô cái gã Cẩu Tử nghèo rớt mồng tơi, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm chứ?
Nếu thật sự tướng mạo tuấn tú như , là cố tình che giấu, còn lý do nào khác?
Sự tò mò trong lòng Tô Hiểu Mạn nhiều thêm vài phần.
Gà Mái Leo Núi
Thế nhưng cô là tính nết phần kỳ lạ, càng tò mò, cô càng thể nhẫn nại mà tìm hiểu.
Nếu đổi thành khác, chắc chắn lôi Tạ Cẩu Tử tắm rửa sạch sẽ, cắt hết tóc, cạo râu, xem rốt cuộc dung mạo thật của là thế nào, nhưng Tô Hiểu Mạn thì .
Cô chân tướng quá sớm.
Tạ Minh Đồ cúi đầu, bỏ qua ánh mắt chăm chú đang dừng , tay chân cứng đờ, dám cựa quậy nhúc nhích dù chỉ một chút. Anh chỉ nhấc tầm mắt lên là thể thấp thoáng thấy chiếc cổ trắng ngần của phụ nữ.
Anh dám ngẩng đầu lên nữa, gương mặt tự chủ mà ửng hồng, may mà chòm râu ria rậm rạp che khuất hết, ai phát hiện điều .
Tạ Minh Đồ cứng đờ như khúc gỗ, thà rằng phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn cứ giống như mấy ngày , nếu ghét bỏ nh.ụ.c m.ạ thì cũng chế giễu , còn hơn là cứ chằm chằm mãi thế .
... Rõ ràng cô luôn chằm chằm một đàn ông khác.