Không bây giờ cái tên ngốc nghếch đang gì nhỉ?
Lúc Tạ Minh Đồ đang cầm cây bút, miệt mài thư.
Trước vì lấy lòng thương, học thuộc nhiều bài thơ tình xưa và nay, chẳng qua chỉ mong nàng vui lòng. Nào ngờ, một bài thơ tình, Mạn Mạn suýt nước mắt vì bụng đau quặn, Tạ Minh Đồ liền tự ái mà ngưng bặt.
Trong đầu tự động xếp xó những bài thơ tình, thư tình đó một góc tâm trí.
Học thuộc nhiều như , lúc Tạ Minh Đồ trong lòng chỉ thầm nhủ: Sao những thể nặn lắm câu từ, lắm lời bày tỏ tình cảm sâu sắc đến thế chứ? Anh tình cảm chân thành, thiết tha, nồng nhiệt với Mạn Mạn đến thế, mà biểu đạt tình yêu của , nặn óc nghĩ mãi đến c.h.ế.t, thế nhưng chẳng nghĩ nổi lấy một câu nào ho.
Mà bây giờ khi xa cách một thời gian.
Anh phát hiện bản chẳng cần cố gồng suy nghĩ mà vô vàn lời cứ tự động bật trong đầu. Anh bao nhiêu, bao nhiêu lời với Mạn Mạn. Anh cứ nghẹn ứ những lời đó trong lòng, thấy khó chịu vô cùng, nhưng Mạn Mạn chẳng ở bên lúc .
Chẳng còn cách nào khác, chỉ đành cầm cây bút lên, mỗi ngày một ít, chẳng mấy chốc chất thành cả một chồng thư. Chỉ là những chồng thư chẳng gửi cho thương của .
Cứ độ gần về khuya, khối khỏi nhớ về gia đình, . Ngồi hàn huyên tâm sự với , nỗi nhớ mong càng thêm cồn cào da diết, thậm chí còn lén lút lau nước mắt.
Tạ Minh Đồ thì từng rơi lệ, chỉ ôm chồng thư lòng, lặng lẽ hình dung bóng hình thương.
Sau khi trút hết nỗi lòng, giờ đây Tạ Minh Đồ càng trưởng thành lên trông thấy so với những ngày , cảm xúc kín đáo hơn, chẳng dễ bộc lộ ngoài như dạo nào nữa. Anh bản đang biến hóa từng ngày trong gương, dường như càng lúc càng trở nên xa lạ. Trên gương mặt , nét tự tin kiệt xuất của tuổi trẻ ngày càng rõ nét.
Đương nhiên, cứ mỗi khi lòng nghĩ về Mạn Mạn, sự tự tin tự động vơi ba bốn phần, , là bảy tám phần. Có thể , sự tự tin trong lúc giảm xuống mức thấp nhất.
Mạn Mạn nhất định vẫn lòng thôi!
Chỉ trong giấc mộng đêm khuya, mới thể cảm nhận hương thơm thoảng nhẹ từ mái tóc đen tuyền của cô.
Mỗi ngày huấn luyện vất vả trôi qua, là một ngày gần hơn với ngày gặp cô.
Một ngày cuộc thi, đoàn văn công niêm yết danh sách trúng tuyển. Hà Tình Mỹ sốt sắng lôi kéo Tần Xuân Tú cùng xem kết quả.
“Bên kìa, mau xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-325.html.]
“Đông quá chừng.”
“Làm ơn nhường đường một chút!”
Tần Xuân Tú lòng tràn đầy mong chờ, cố sức tìm tên tấm thông báo đỏ chói.
Dãy tên danh sách nhiều, tất thảy đều bằng nét bút lông mực đen rõ ràng.
…… Tần Xuân Tú…… Tần……
Cô rà soát khắp tấm giấy đỏ mà chẳng thấy tên .
Ánh mắt Hà Tình Mỹ dừng ở một cái tên khác:
—— Tô Hiểu Mạn.
Tần Xuân Tú trượt, Tô Hiểu Mạn đỗ, tin khiến cả nhà họ Vương bất ngờ thôi. Quả thật họ chẳng thể ngờ kết quả nghiêng ngả đến .
Dương Mỹ Hạnh thực tâm mừng thầm, “Chắc bà Dương Ngọc và ông chồng bà sẽ vui mừng khôn xiết cho mà xem.”
Vương Tấn An hừ hừ mấy tiếng, bụng bảo lão Khương đáng ghét thế nào cũng chạy đến mặt ông mà khoe khoang cho coi.
Vương Huyên Huyên thốt lên: “Chị Hiểu Mạn chắc hẳn là múa giỏi lắm đây.”
Hà Tình Mỹ gật gù: “Được tuyển chọn đúng là dễ dàng.”
Hà Tình Mỹ tuy liệu Tần Xuân Tú sẽ trượt, nhưng cô chẳng ngờ kết quả cuối cùng nông nỗi . Tô Hiểu Mạn, mà cô vẫn hậm hực ưa, mà thi đỗ, thậm chí cả phần lý thuyết cũng đạt, sắp sửa trở thành một thành viên chính thức của đoàn văn công khu vực Văn Cảnh.
Gà Mái Leo Núi
Chẳng vẫn đồn cô trình độ văn hóa chẳng ? Thế mà giờ chễm chệ ở thứ hạng cao trong danh sách trúng tuyển, thật khó tin!
Hà Tình Mỹ chẳng mừng rỡ cũng chẳng quá phiền lòng, cô chỉ đơn thuần cảm thấy quá đỗi khó tin mà thôi. Cái tâm tình xem trò vui cũng vơi phần nào.