Tìm đến chỗ quân y xin ít t.h.u.ố.c tiêu thực, Tạ Minh Đồ ngán bánh chưng đến tận cổ. Anh ăn xong chỗ bánh chưng Mạn Mạn gói, giờ sang những chiếc bánh bà nội mà còn chút dũng khí nào để động đũa.
Anh đành biếu bác sĩ quân y hai chiếc bánh.
“Ăn liền một lúc nhiều bánh chưng quá, khó tiêu cho .”
Tạ Minh Đồ nhắm mắt . Anh nghĩ, ăn hết một thì cố gắng ăn cho xong hết luôn. Ăn bánh chưng Mạn Mạn gói giống như bóc những gói quà Tết , mấy chiếc thực sự ngon, nhưng cũng đôi cái vị dở dở ương ương.
Thế mà vẫn cố gắng ăn hết sạch.
Bức thư gửi kèm theo gói bánh chưng, Tô Hiểu Mạn cũng tâm ý của . Đặc biệt là những tấm huy chương mà Mạn Mạn đạt , ông nội chép thư khiến nhớ đến cái đêm hôm . Anh thực sự thích ngắm Mạn Mạn múa, chỉ sân khấu, mà còn ở những nơi riêng tư khác nữa.
Gà Mái Leo Núi
Trong thư hồi âm, chẳng gì nhiều, chỉ vẽ một chú thỏ con yếu ớt.
Cùng với đó là một chú thỏ con yếu ớt khắc bằng gỗ, nép núi bánh chưng nhỏ, tay nắm chặt một sợi dây mây.
Chương trình huấn luyện hằng ngày của bọn họ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng vẫn một hai tiếng là thời gian rảnh rỗi. Nhiều chọn chơi bóng rổ, đá bóng. Ban đầu, Tạ Minh Đồ mấy hứng thú với bóng rổ, nhưng mấy Thẩm Minh Nhạc kéo cho đủ . Ai dè, chỉ mấy ngày học hỏi, và Thẩm Minh Nhạc trở thành hai cây ném bóng cừ khôi của đội, ném bóng vô cùng chuẩn xác. Đội của họ cứ thế bách chiến bách thắng, giành vô trận, đó khiến nhiều khác phật ý, thành Tạ Minh Đồ “thải” ngoài.
Thẩm Minh Nhạc giữ , chỉ Tạ Minh Đồ đuổi.
Đuổi , đơn giản vì quá bảnh bao. Bên cạnh sân bóng rổ là khu điều trị và nghỉ dưỡng, ít các cô gái trẻ thường tới xem náo nhiệt và cổ vũ. Tạ Minh Đồ chỉ mới chơi mấy ngày mà thu hút bao ánh mắt, cứ như mặt trời chói chang lu mờ hết thảy những “vì ” khác của họ.
Sau khi ngóng, mới vỡ lẽ, là vợ.
Lẽ nào thể để một thanh niên vợ ở đây mà cứ “diện” vẻ bảnh bao như thế !
Không chơi bóng nữa, Tạ Minh Đồ một bên điêu khắc gỗ. Anh khắc gọt hết sức tinh xảo, chú thỏ trong tay trông sống động như thật. Một chú thỏ nhỏ yếu ớt, mềm mại nép núi bánh chưng, phía là những chiếc bánh chưng bóc vỏ, cái còn c.ắ.n dở, để lộ nhân cá hầm cải chua bên trong.
Chú thỏ con yếu ớt bắt lấy một sợi dây mây, ý tứ là nó chỉ “ăn” Mạn Mạn, chứ thèm bánh chưng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-355.html.]
Thẩm Minh Nhạc đợi một lát, thấy Tạ Minh Đồ đang khắc gỗ, cảm thấy thú vị. Đây quả thực là thứ “vũ khí” lợi hại để dỗ ngọt mấy cô gái đó. Trách , tên kết hôn từ sớm, trong khi bọn họ vẫn là những kẻ độc .
“Chờ tới lúc cô gái thích, thể giúp một cái ?”
“Chú thỏ điêu khắc thật đáng yêu.”
“…”
Tạ Minh Đồ lạnh nhạt từ chối lời đề nghị của họ. Mấy món đồ nhỏ nhặt , chỉ dành tặng riêng cho Mạn Mạn mà thôi.
Tô Hiểu Mạn nhận thư kèm mấy món đồ gỗ điêu khắc gửi về, thấy chú thỏ con yếu ớt nép núi bánh chưng, từng vài giây xót xa trong lòng, và cũng quên rớt vài giọt nước mắt cá sấu giả tạo vì .
Sang năm cô tuyệt đối sẽ gói bánh chưng như nữa!
Cô sẽ thành thật theo bà nội học gói bánh chưng.
Ôi, đến cả tên Cẩu Tử nhà cô cũng chê bánh chưng do cô gói.
Tô Hiểu Mạn ôm chặt chú thỏ gỗ yếu ớt lòng. Cô thích món đồ khắc gỗ , giơ tay dùng ngón trỏ khẽ chọc chú thỏ gỗ cứng cáp. Tên Cẩu Tử nhà cô cũng tinh ý ghê, còn khắc thêm cái cằm nhỏ đáng yêu cho chú thỏ, cô mềm lòng hết cả .
Không một con thỏ biểu dương cho , thì thật với công sức của .
Cô cúi đầu hôn lên chú thỏ nhỏ vài cái.
Cô mang chú thỏ yếu ớt tới đoàn văn công, đặt ngay cạnh gối đầu của , hễ rảnh rỗi là chọc chọc chú thỏ con.
Mấy Đàm San San thấy thích, thứ đồ nhỏ bé đáng yêu đúng là của lạ, khiến mấy cô gái mê mẩn, “Chị Mạn Mạn kiếm chú thỏ dễ thương thế?”