Ngày hôm , Tạ Minh Đồ là đầu tiên thức dậy muộn hơn Tô Hiểu Mạn. Có lẽ đêm qua men rượu còn nồng, khi tỉnh , Tô Hiểu Mạn liền hỏi cất giấy đăng ký kết hôn ở .
Tạ Minh Đồ còn ngái ngủ, ậm ừ "Hả?!" một tiếng.
Rồi đó như chợt nhớ điều gì, bắt đầu ngây ngô tủm tỉm.
“Đặt trong hộp.”
Sau khi tỉnh dậy, Tạ Minh Đồ vẫn cứ vui mừng khôn xiết. Anh thật sự cùng Mạn Mạn đăng ký kết hôn, đây chính là điều hằng mơ ước suốt một năm qua. Anh lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong hộp , vẫn còn ngây ngô .
Đến ngày 24 âm lịch, hai tổ chức tiệc mừng mắt họ hàng, chỉ bà con lối xóm tới chung vui, mà Khương Lập Dân và Tạ Nhã Tri cũng mặt. Tạ Minh Đồ thấy hai họ, lời nào, nhưng cũng chẳng xua đuổi. Ông bà nội Khương liền gọi hai vợ chồng phòng riêng.
Con trai ruột lập gia đình, dù nó vẫn chịu nhận họ, nhưng cha , họ vẫn lo liệu chút quà mọn cho con. Khương Lập Dân và Tạ Nhã Tri bàn bạc, sợ thằng bé chịu nhận gì khác, nên quyết định tặng một căn tứ hợp viện nhỏ ở kinh thành.
Nhắc đến căn tứ hợp viện nhỏ bé, xập xệ , Tạ Nhã Tri mang mà lòng chút ngượng nghịu. Căn nhà vốn là của hồi môn của bà, tức bà ngoại của Tạ Minh Đồ, là một phần sản nghiệp của nhà họ Mạnh để . Chẳng là một ngôi nhà lành gì, cũng là nhà tổ, diện tích bé tí teo. Mấy căn đại tứ hợp viện , mười năm về đều nhà nước trưng dụng. Giờ chỉ còn sót vài căn sân nhỏ tồi tàn, thuộc về nhà họ Mạnh và những khác. Anh ba và em trai của Tạ Nhã Tri cùng bà, tức bà ngoại của Tạ Minh Đồ, vẫn đang sống ở thủ đô.
Tạ Nhã Tri phân bổ danh nghĩa là căn tứ hợp viện nhỏ . Lúc căn nhà từng cho một gia đình bà con bên nhà họ Mạnh mượn ở. Mấy năm , họ chuyển công tác về phía nam thành phố núi, căn sân liền bỏ hoang. Căn nhà hư hại nặng nề, gian nhà phía tây thậm chí sập mất hơn nửa.
Nếu dọn dẹp qua loa, thì cũng chỉ thể miễn cưỡng ở tạm mà thôi.
Vốn dĩ Tạ Minh Đồ định nhận căn tứ hợp viện , nhưng đợi lời cự tuyệt, nhấc mắt thấy Tạ Nhã Tri đôi mắt rưng rưng , trong khi xung quanh vẫn còn vô cùng náo nhiệt, bà con họ hàng từ khắp nơi tề tựu chúc mừng.
“Cứ xem như là quà chú dì tặng con…”
“Quà tân hôn của con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-368.html.]
Cha lẽ chăm sóc con cái trưởng thành, con dựng vợ gả chồng, xây nhà cửa cho con, tặng bao nhiêu quà cáp. Chỉ sợ nó chẳng chịu nhận gì khác. Tạ Nhã Tri nghĩ, nếu các con lên thủ đô, thì căn tứ hợp viện đúng lúc hợp.
Ít , khi lên đó cũng chốn mà nương .
“Nhận lấy .” Giọng Tạ Nhã Tri còn mang theo tiếng nức nở, sợ đứa con trai ruột sẽ chối từ thêm một nữa.
Vì thế Tạ Minh Đồ nhắm chặt mắt , khẽ gật đầu.
Ngay đó, thấy Tạ Nhã Tri lộ nụ rạng rỡ đầy mừng rỡ. Bà chợt xoa xoa mũi, cũng thêm cái gì nữa, chỉ còn nghẹn ngào một câu: “Đi gặp bà ngoại của con .”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ bước ngay lập tức. Anh trở trong phòng, chẳng bao lâu liền lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ. Anh đưa vật đang cầm cho Tạ Nhã Tri.
“Đổi cho bà.”
Sau đó chẳng gì nữa, chỉ còn Tạ Nhã Tri ngẩn , ngắm chiếc hộp gỗ trong tay.
“Thằng bé đổi cho ? Rốt cuộc là ý gì?”
Trong lòng bà chợt bừng tỉnh, ngay lập tức mở hộp gỗ xem thử, nhưng vô cùng trân trọng, chẳng nỡ mở ngay lúc . Dù đây cũng là món đồ đầu tiên con trai tặng bà, dù là bất cứ thứ gì chăng nữa…
Trong lòng bà Tạ Nhã Tri chợt dấy lên nỗi e ngại, bà sợ sẽ trông thấy những thứ khiến bản đau lòng.
Bà Tạ ôm chiếc hộp gỗ trở về nhà, đến nơi vội mở . Bên trong, một lớp vải nhung màu nhạt phủ lên . Ngón tay bà Nhã Tri run rẩy, lật tấm vải mỏng lên, tức thì những món trang sức vàng óng ánh rực rỡ đập mắt.