Hiện giờ Khương Yến Đường đang phục vụ ở liên đội nào, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cũng dò hỏi. Tất nhiên, lúc cô chợt nhớ đến Khương Yến Đường cũng chỉ vì sự hiếu kỳ mà thôi. Ngay cả Khương Yến Đường cũng về thôn Kiều Tâm, thì liệu và nữ chính Trương Lị Lị còn thể nên duyên ?
Tô Hiểu Mạn: “...”
Lần khi cô ghé về thôn, thấy nữ chính Trương Lị Lị đang chăm chỉ nuôi tằm ở trong thôn. Dường như cô từng dò hỏi về Khương Yến Đường, nhưng khi tin nhập ngũ thì chỉ thở dài, lộ rõ ánh mắt u buồn. Có lẽ mấy năm bọn họ còn thể gặp . Chắc chắn khi Trương Lị Lị sẽ buôn bán lớn, còn Khương Yến Đường… Tô Hiểu Mạn cảm thấy Trương Lị Lị cần mãi vấn vương nơi Khương Yến Đường gì. Những năm 70 – 80 quả là thời kỳ diệu kỳ, với bao biến chuyển trong cuộc đời con . Nhân tài lớp lớp nối , giàu lên nhanh chóng, vượt qua tầng lớp cũ càng kể xiết.
Ôi thôi, lúc chuyện của họ chẳng còn liên quan đến cô và Tạ Minh Đồ nữa. Thật dễ chịu .
Tô Hiểu Mạn ôm cổ Tạ Minh Đồ, thủ thỉ với một chuyện "bi ai" rằng: “Sau khi chúng tổ chức hai bữa tiệc mừng cưới, tiền trong túi cạn kiệt, đến nỗi còn sạch trơn hơn cả mặt.”
Tạ Minh Đồ mỉm hôn lên tóc cô: “Về sẽ chăm chỉ lụng kiếm tiền cho Mạn Mạn.”
“Đương nhiên , chăm chỉ kiếm tiền chứ.” Còn kiếm tiền mua sữa cho đàn con .
Đêm giao thừa năm nay Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ về thôn Kiều Tâm, mà ở ăn Tết cùng ông bà nội Khương. Cô cùng bà nội Khương sắm sửa tết, chuẩn cơm tất niên. Ngay cả hai chú thỏ Tô Hiểu Mạn nuôi dạo cũng biến thành món thịt thỏ xào thơm lừng.
Điều đáng là hai con thỏ sát thủ thỏ – " bạn" Tiểu Đồ tự tay xử lý gọn ghẽ. Anh tay thật sự nhanh gọn, hề dây dưa. Đến Tô Hiểu Mạn cũng chẳng thể sánh bằng.
Thế nhưng, khi xem g.i.ế.c thỏ, Tô Hiểu Mạn bắt đầu cảm thấy gì đó ...
Không chứ? Cô nuôi hai con thỏ , chẳng là vì lấy cảnh g.i.ế.c thỏ để thị uy mặt ? Cớ thành tự tay tay cơ chứ?
Tô Hiểu Mạn lén lút chạy đến mặt "sát thủ thỏ" , tò mò xuống , “Lúc tay với thỏ, thấy lòng đau xót ?”
Đồng chí "sát thủ thỏ" thản nhiên đáp lời: “Không đau.”
Dưới tay kẻ đồ tể thỏ như , thỏ c.h.ế.t nếu đến mấy nghìn thì cũng cả trăm con . Giờ mới chỉ hai con thỏ mà kêu ca gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-371.html.]
Tô Hiểu Mạn bất lực : “ là em quá xem thường , đến cả đồng loại mà cũng nỡ xuống tay cơ đấy.”
Tạ Minh Đồ nhướng mày trêu chọc: “Em tưởng em dám g.i.ế.c thỏ thật ?”
Tô Hiểu Mạn cho cứng họng: “...”
Gà Mái Leo Núi
Quả thực là cô từng g.i.ế.c thỏ bao giờ, chớ đến chuyện g.i.ế.c thỏ, ngay cả gà vịt cô cũng động tay. Hồi , lúc Tạ Minh Đồ còn ở nhà, việc đó đều do lo liệu cả.
Sau ở với ông bà nội, đến bữa nấu cá, bà nội Khương chỉ huy cô cầm d.a.o phay, bên cạnh dạy cô cách dùng d.a.o đập cho con cá ngất lịm. Tô Hiểu Mạn nắm chặt con dao, mà đập mãi con cá vẫn cứ tỉnh bơ.
Con cá nhảy tanh tách, quăng nước mặt cô, cứ thế quẫy đạp lung tung sàn nhà.
Bà nội Khương "hận sắt thành thép", giật lấy con d.a.o phay từ tay cô, nhấc con cá đất lên, đập một cái rõ mạnh. Lập tức, con cá chẳng còn cựa quậy gì nữa.
Đến g.i.ế.c cá còn chẳng , đương nhiên là g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt cô cũng chịu thua, chẳng dám động tay.
Thế nhưng cô thể nào rụt rè “kẻ địch” : “Đừng mà khinh ! Lần tới em sẽ thịt một con thỏ cho xem!”
Tạ Minh Đồ phì , ghé sát tai cô thì thầm: “Nếu thì em ăn thử thịt thỏ , xem.”
Tô Hiểu Mạn đưa tay xoa má .
“Em ăn thịt thỏ ,” Vừa xong câu , Tô Hiểu Mạn chợt nhớ một câu , liền cố tình mặt ghê tởm mà bĩu môi: “Thỏ con đáng yêu như , nỡ ăn thịt thỏ con chứ?”
Đầu Tạ Minh Đồ lúc đầy rẫy dấu hỏi chấm: “???!!!”
lúc , ông nội Khương ngang qua cửa, tò mò hỏi: “Hai đứa cháu đang chuyện gì mà rôm rả thế?”