Chờ khi Tạ Minh Đồ nhà họ Khương nhận về, hoặc khi kỳ thi đại học khôi phục năm 77, hai mỗi một ngả. Đến lúc đó ly hôn, đúng thời điểm nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, biểu tình đòi quyền lợi, cả một thế hệ mới ít ly hôn. Bọn họ cũng sẽ thuận theo thời thế mà đường ai nấy , chẳng còn gì để . Hơn nữa khi , cả hai cũng chỉ mới ngoài đôi mươi, việc bước nữa cũng gì khó khăn.
…Cũng Tạ Minh Đồ đồng ý ?
Nếu hai họ ly hôn lúc , sẽ nhà hai bên ngăn cản, rõ ràng là khó mà ly hôn , còn sẽ cả thôn dị nghị, chê. Tạ Minh Đồ rõ ràng coi cô là vợ, thì hai bọn họ chỉ thể duy trì đoạn hôn nhân giả một thời gian.
Tô Hiểu Mạn rời khỏi nhà họ Tô, Liễu Thục Phượng đưa cho cô ít khoai lang khô nhà phơi, một túi bột mì con con cùng một ít dầu ăn mang về.
Dương Anh Tử, chị dâu cả, đang may quần áo cho cháu trai. Chị cũng dặn cô cầm về nhà, Tô Hiểu Mạn đồng ý mấy hôm nữa sẽ xong mang sang trả chị.
Khoai lang khô Liễu Thục Phượng phơi ăn ngon vô cùng, cô cầm một miếng trực tiếp c.ắ.n luôn, dính răng một chút nhưng thơm ngọt, giống hệt như thể là c.ắ.n hạt dưa , ăn một miếng thêm miếng nữa.
Cô cầm theo đồ vật đến cửa nhà họ Tạ, thấy Tạ nhị tẩu dẫn theo Tạ Diệu Tổ sẵn trong sân. Thằng bé Tạ Diệu Tổ ban nãy còn đang ngó nghiêng khắp nơi, thấy Tô Hiểu Mạn thì kéo tay .
Chắc là Tôn Mai dặn cô chờ sẵn ở sân, xem Tô Hiểu Mạn mang những gì về. Nếu thể kiếm chác chút đỉnh thì tất nhiên kiếm .
Đặc biệt là dẫn theo Tạ Diệu Tổ. Trẻ con gì thì đòi, lớn nỡ trách mắng chúng?
“Vợ của lão ngũ về đấy ? Trong giỏ thứ gì ngon thế?”
“Để chị dâu đây xem nào.”
Tạ Diệu Tổ phối hợp với lời của , xông tới, bắt đầu vây quanh Tô Hiểu Mạn, bàn tay nhỏ thò trong giỏ tre của cô.
Tô Hiểu Mạn lập tức hất tay nó , chẳng bận tâm nó là Tạ Diệu Tổ Tô Diệu Tông.
Tạ Diệu Tổ ôm tay đau điếng, lùi phía , miệng thì la lớn mắng cô: “Đồ đàn bà lăng loàn, đồ tạp chủng, đồ hổ….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-38.html.]
Thằng bé Tạ Diệu Tổ cũng chẳng rõ đang mắng những lời gì, chỉ là lớn thì nó học theo y như .
“Người tự trọng sẽ chẳng giành giật đồ của khác .”
Gà Mái Leo Núi
“Chị dâu hai, nên dạy con trai cho tử tế , đừng để nó thò tay lung tung đồ của khác như .”
Bị mỉa mai vài câu, chị dâu hai tức nghẹn họng: “Tô Hiểu Mạn, cô đang linh tinh cái gì đó?!”
Tô Hiểu Mạn gì, thẳng trong.
lúc , Tôn Mai từ trong nhà : “Lại cãi cọ gì ? Làm loạn cái gì thế hả?!”
Chị dâu hai mách chồng: “Mẹ ơi, Tô Hiểu Mạn Diệu Tổ nhà con lớn lên sẽ b.ắ.n c.h.ế.t đấy ạ!”
“Cái gì?!” Nhắc đến đứa cháu trai cưng của , Tôn Mai nổi trận lôi đình: “Tô Hiểu Mạn! Tao xé cái mồm thối của mày , mày thể cái lời ác độc như thế hả?!”
Lúc trong sân nhà họ Tạ cãi cũng khiến một vài khác trong thôn chú ý tới. Một bà lão vác rổ tới hóng hớt, hiếu kỳ vốn ngại chuyện lớn, cố ý : “Bà Tạ, , nhà bà ai b.ắ.n c.h.ế.t thế?”
Tôn Mai cứng họng. Bà luôn xem trọng thể diện, càng ngoài đồn đại chuyện liên quan đến s.ú.n.g đ.ạ.n c.h.ế.t chóc về đứa cháu trai cưng của . Nghe những lời của bà lão , bà mới lấy chút lý trí.
Bà mắng át lời chị dâu hai: “Vợ lão nhị, cô cũng đừng năng lung tung.”
“Cô chú ý một chút.”
“Chẳng gì b.ắ.n c.h.ế.t cả, là mấy đứa ngốc chuyện linh tinh với .”
Tôn Mai đuổi bà lão nhiều chuyện , liền hùng hổ tìm Tô Hiểu Mạn gây sự. Tô Hiểu Mạn khóa trái cửa từ bên trong. Ban đầu, bà định đá cửa xông đ.á.n.h c.h.ử.i cô một trận cho hả giận, nhưng chợt nhớ đến nhà đẻ của Tô Hiểu Mạn.