“Mẹ, ăn ngon lắm, cảm ơn thím nhỏ.”
“Thơm quá.”
Thấy bọn nhỏ ăn ngon lành, chị dâu cả và chị dâu ba cũng vui mặt. Mấy đứa trẻ cũng tinh ranh, c.ắ.n một miếng, ăn ngấu nghiến như sợ ai giật, bỏng rát cả lưỡi mà vẫn tủm tỉm. Khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nhưng gương mặt đứa nào đứa nấy rạng rỡ hẳn lên.
“Mẹ ơi, cả trứng nữa!” Một đứa thốt lên. Những thứ thế , nào đến lượt chúng nó ăn.
Chị dâu cả một tiếng, giúp con trai lau miệng, khóe miệng giật giật, đưa mắt Tô Hiểu Mạn ở phía bên .
Tạ Diệu Tổ là đứa con trai duy nhất của Tạ lão nhị, nhưng nó cũng giống như những đứa trẻ nhà cả, ba, chỉ một chiếc bánh nhân hẹ. Mà những chiếc bánh rán dành cho bọn trẻ to gấp đôi của lớn .
Thế nhưng Tạ Diệu Tổ vô cùng bất mãn, bởi vì khi trong nhà chia đồ ăn, bà Tôn Mai đều ưu tiên cho nó, một nó ăn gấp hai, ba phần khác, còn những đứa trẻ khác khi còn chẳng nổi một phần nào.
Giờ đây để nó chia đều với các chị em họ khác, Tạ Diệu Tổ cảm thấy thiệt thòi, nó cho rằng chia thiếu đồ ăn.
Thế là nó bắt đầu la lối ầm ĩ: “Bà nội, cháu ăn nữa! Cháu ăn nữa!!!”
Nó nhất định nhiều hơn mấy đứa trẻ khác trong nhà họ Tạ.
Bà Tôn Mai nhíu mày: “… Đã hết .”
Bà Tôn Mai nhíu mày, cảm thấy cách việc của con dâu út thật chẳng gì, mỗi chỉ vỏn vẹn một cái bánh, chẳng dư lấy một miếng. bà cũng , ở cái thời buổi , ai nấy đều sống tằn tiện, cân đo đong đếm từng chút lương thực, nên bà cũng chẳng thể trách cứ nó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-40.html.]
“Cháu ăn, cháu ăn mà!” Tạ Diệu Tổ vung vẩy tay chân, ầm ĩ lên. Những đứa trẻ khác thì vội vàng ăn ngấu nghiến thật nhanh, hai đứa lớn nhất còn do dự , liệu chia cho em nó một nửa .
Chị dâu hai thấy thế, khóe miệng khẽ cong lên một nụ đắc ý, dùng ánh mắt khuyến khích Tạ Diệu Tổ tiếp tục gây ồn ào.
“Bà nội, cháu vẫn nữa, cháu vẫn nữa!”
“Cháu ngoan, chứ, còn nữa mà.” Dù ngoài miệng Tôn Mai dỗ dành như thế, nhưng cái bánh rán nhân hẹ trong chén của bà vẫn cứ yên nguyên vẹn. Bà ngẩng đầu liếc khắp lượt, giọng oang oang: “Người lớn ăn ít một chút, để bọn trẻ con chúng nó ăn.”
Tô Hiểu Mạn c.ắ.n một miếng bánh giòn rụm, hùa theo : “Sớm con lấy phần của Hai chị Hai cho thằng Diệu Tổ . Cho nó hẳn ba cái, chắc là nó sẽ đủ no. Người lớn chúng ăn ít một chút cũng chẳng hề hấn gì, quan trọng là thể để bọn trẻ con chịu đói .”
Tôn Mai nuốt ực một cái, mắt vẫn dán chặt chiếc bánh rán nhân hẹ trong chén . Lúc bà cũng thèm lắm , nhưng dù gì thì gì, miễn bà là nhường bánh là , dùng cách gì để dỗ dành thằng cháu đích tôn của bà cũng cả: “Này, vợ thằng Hai, cô đưa cho nó hai cái .”
Gà Mái Leo Núi
Lời thốt khỏi miệng, Tôn Mai vẫn còn đứa con trai thứ hai của ăn, chỉ cần vợ lão Nhị nhường là , cô ăn cũng chẳng liên quan gì tới bà cả. So với thằng cháu trai và con trai, đứa con dâu thì quan trọng bằng.
Nụ mặt chị dâu Hai cứng đờ.
Tạ Diệu Tổ cạnh cô như thể thánh chỉ, lập tức giật lấy cái bánh trong chén . Trong lòng thằng bé Tạ Diệu Tổ mà , bất luận là ai, nhường nhịn cho nó ăn là điều hiển nhiên. Nó còn nhỏ, nó là bảo bối nhà họ Tạ, đều nhường nó.
“Cháu trai ngoan của bà, hai cái là đủ , cái nữa thì thôi.”
Bởi vì nhân bên trong vẫn còn nóng, Tạ Diệu Tổ là đứa cuối cùng ăn xong, nó ăn xuýt xoa thổi, gật gật đầu tiếp tục ngốn. Những khác cũng vùi đầu ăn nốt phần .
Trong phòng thoang thoảng hương rau hẹ và trứng thơm lừng. Chị dâu Hai cạnh Tạ Diệu Tổ, nuốt nước miếng con trai ăn, trơ mắt dòng nước xanh mướt của lá hẹ và màu trứng gà vàng óng ươn ướt chảy từ lớp vỏ bánh giòn tan, quả là mê . Cô cũng chút bực tức với thằng oắt con . Đương nhiên, cô càng hận Tô Hiểu Mạn hơn.