Hệt như một chú Samoyed lạc loài.
Quần áo bẩn rách, đầu tóc bù xù xõa tung, giống một con vật nhỏ đang rúc một góc tự l.i.ế.m láp vết thương.
Đại khái là phụ nữ lòng trắc ẩn trời phú với những con vật nhỏ như . Tô Hiểu Mạn cảm thấy Tạ Minh Đồ với cái dáng vẻ phần lôi thôi dễ hơn ít.
Nhớ những lời Liễu Thục Phượng với cô lúc ban ngày, lúc Tô Hiểu Mạn thật sự , khi tắm rửa sạch sẽ cho "chú Samoyed" mặt, khi cắt tóc cạo râu , sẽ bộ dáng gì.
Vì thế Tô Hiểu Mạn dứt khoát tìm kéo: “Tạ Minh Đồ, giúp cắt bớt tóc một chút nhé.”
Tạ Minh Đồ vẫn luôn cúi đầu gật gật, lời từ chối nào cả, thành thật tùy ý để Tô Hiểu Mạn đùa nghịch đầu tóc của .
Gà Mái Leo Núi
Tô Hiểu Mạn tỉa vài đường mái tóc của Tạ Minh Đồ. Cô chợt nhận tóc đen nhánh, dài bù xù, nhưng chất tóc hề tệ, mềm mượt, sờ thích tay, trông hệt một chú ch.ó con xù lông.
Thật , cô từng cắt tóc cho ai bao giờ, đây là đầu tiên cô cắt cho Tạ Minh Đồ.
Dù ăn thịt heo bao giờ cũng từng thấy heo chạy. Tô Hiểu Mạn đôi xem cắt tóc nên vẫn còn nhớ rõ từng bước. Cô một tay cầm lược, một tay cầm kéo, dứt khoát bắt tay "chỉnh trang" mái tóc của Tạ Minh Đồ.
Cô thầm nghĩ, dù cắt khéo léo chăng nữa, thì chí ít cũng sẽ tươm tất hơn cái vẻ ngoài luộm thuộm như ch.ó hoang của Tạ Minh Đồ.
Tất nhiên, cũng thể trong lúc cao hứng, cô sẽ biến mái tóc rối bời của thành một mớ nham nhở như ch.ó gặm.
thực tế chứng minh, tay nghề đầu tiên cầm kéo cắt tóc cho khác của Tô Hiểu Mạn chẳng tồi chút nào. Cô như một thợ lành nghề, "xoèn xoẹt" vài đường cắt cho một kiểu tóc gọn gàng, trẻ trung, còn chỉnh sửa một bộ tóc mái mỏng.
Với kiểu tóc mới , cuối cùng cũng thấy rõ ngũ quan của Tạ Minh Đồ. Tô Hiểu Mạn cầm khăn lau những vụn tóc vương mặt , lúc mới ngỡ ngàng nhận , Tạ Minh Đồ quả thật hề tồi chút nào.
Mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt đào hoa, hốc mắt sâu, đuôi mắt cong một chút, lông mi dày dài đen như lông quạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-42.html.]
Một sợi tóc nhỏ vương hàng mi cong vút của , khẽ khàng gây ngứa.
Tạ Minh Đồ chớp mắt vài cái ngẩng đầu. Đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, long lanh ánh nước, thoạt vô cùng sáng ngời, như những viên đá quý đen nhánh nhúng qua nước .
Hiếm ai sở hữu đôi mắt đen láy xinh đến . Tô Hiểu Mạn khỏi ngỡ ngàng vẻ quá đỗi , tim cô lỡ nhịp, cả lặng như pho tượng.
Tạ Minh Đồ thấy cô vẫn im bất động, bèn cúi đầu, ngập ngừng hỏi: “Chỗ … cần cạo ?”
Anh đưa tay sờ sờ đám râu ria lộn xộn cằm.
Hoàn hồn, Tô Hiểu Mạn hổ. Cô thấy kỳ lạ, bất giác vuốt nhẹ sống mũi, trong lòng thầm phì : "Anh cũng cần cạo râu ?"
“Tạm thời… cứ để , trông cũng đến nỗi tệ …” Chính Tô Hiểu Mạn cũng chẳng rõ đang gì, chỉ là buột miệng theo bản năng. khi thốt , cô cảm thấy giữ nguyên như cũng cái riêng.
Thôi thì cứ để bộ râu thêm vài ngày, dù khó coi một chút cũng .
Thay đổi thì từng bước một, nếu đột ngột "lột xác" quá nhanh, những xung quanh… sẽ khó lòng chấp nhận.
Sự chuyển biến quá mạnh mẽ!
Tạ Minh Đồ liếc mắt cái gương bên cạnh, như suy nghĩ điều gì đó mà gật gật đầu.
Hóa cô thích vẻ ngoài như thế . Trước từng mấy chú bác trong làng bảo rằng, đàn ông râu ria trông mới dáng nam nhi, phụ nữ thường thích kiểu đó.
“Quả nhiên, sinh một diện mạo xuất chúng.”
Tô Hiểu Mạn thầm khen ngợi, ngắm nghía gương mặt Tạ Minh Đồ. Trước đây cô từng lúc nghĩ cố tình che giấu dung mạo thật của , nhưng giờ ngẫm ...