Tô Hiểu Mạn đoán chừng là hai chành chọe quá nhiều, bao khiến đối phương tức điên , nay đột nhiên Tạ Minh Đồ đổi phận, nhận ông thầy, Tạ Minh Đồ cách nào chấp nhận sự đổi phận thật sự như thế .
“Ai bảo tham mấy phiếu thịt gì.”
Rồi trêu chọc một cụ ông phiền toái.
Còn tự rước về cho một vị sư phụ.
Đôi con ngươi đen láy của Tạ Minh Đồ chằm chằm cô, chọc một cái cái bụng nhô lên của cô, : “Mấy phiếu thịt rốt cuộc bụng ai đây?”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Cô thừa nhận, đúng thật là trong bụng cô.
Tô Hiểu Mạn rúc lòng , khẽ vuốt ve : “Anh Đồ ơi, chịu thiệt thòi .”
Tạ Minh Đồ , hôn lên má cô một cái: “Không thiệt thòi chút nào.”
“Sau để ông lão điều dưỡng thể cho em. Tuy rằng tính tình ông cổ quái, miệng năng chẳng nể nang ai nhưng là thiện tâm. Người tiền tiền, chỉ cần ông thuận mắt thì sẽ chữa trị, nhưng mà lười biếng một chút.”
“Nếu cố ý hành thì ông sẽ chứa bệnh cho nhiều như .”
Nghe lải nhải, Tô Hiểu Mạn lén liếc Tạ Minh Đồ, cô cảm thấy mối quan hệ giữa Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc cũng đến nỗi quá tệ.
Hai họ giống thầy trò, mà trông giống một đôi bạn bè tâm giao thì hơn.
“Sau nếu ông thứ gì cho em ăn thì em cẩn thận một chút, nhất là nên để nếm thử .”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Được , cần nhiều lời, cô chắc nhà cô từng ông hại .
“Chồng ơi, từng ăn thứ gì ngoài ý ?”
Gương mặt Tạ Minh Đồ cứng đờ: “...”
Tô Hiểu Mạn hiếu kỳ : “Là vấn đề của nguyên liệu ư? Hay là về khẩu vị? Chẳng lẽ là bỏ thêm thứ gì kỳ quái đó?”
Cô cũng từng qua việc lấy cứt chuột, con đỉa, con gián gì đó để thuốc, thấy chấp nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-429.html.]
Cái gọi là cà phê cứt chồn cô cũng dám thử qua bao giờ.
Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu: “Mạn Mạn, em chỉ cần đề phòng chút là .”
Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ rõ ràng thì em mới đường mà đề phòng chứ, bằng kiểu gì cũng mắc bẫy một .
Ngày hôm Tạ Minh Đồ bắt đầu thu dọn một hai gian phòng phía đông, là cao thủ xây nhà sửa phòng, vốn là căn phòng rách nát, bàn tay , tìm thêm mấy thợ quen , tới mấy ngày cũng trở nên tinh tươm, sáng sủa hẳn lên.
Gà Mái Leo Núi
Anh sửa cho Quan Chấn Nhạc một căn phòng.
Quan Chấn Nhạc là tới điều dưỡng thể cho Tô Hiểu Mạn. Tô Hiểu Mạn may mắn ở chỗ, ông bắt cô uống t.h.u.ố.c thang dưỡng thai gì đó, mà là cho cô chút canh bổ dưỡng cho thai phụ. Món canh ăn vị thuốc, hương vị cũng tệ lắm.
Trước mỗi Tô Hiểu Mạn ăn đồ ăn bồi bổ, Tạ Minh Đồ đều đích nếm , khi xác nhận là vấn đề gì thì mới để cho Tô Hiểu Mạn ăn.
Thấy thế, Quan Chấn Nhạc cũng chỉ ôm n.g.ự.c hừ một tiếng: “Đồ mắt !”
“Vợ của học trò đây, còn thể hại ?”
Tạ Minh Đồ: “...Vậy nên thầy thể hại con?”
Quan Chấn Nhạc: “Chính bản thì rõ ràng , đừng tranh ăn với vợ nữa.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Quan Chấn Nhạc quả hổ danh hậu nhân của ngự thiện trong cung, lời ông đó hẳn chỉ là khiêm tốn, bởi tay nghề nấu ăn của ông vượt xa Tạ Minh Đồ mấy .
Còn Tạ Minh Đồ, tài năng bếp núc của thì đúng là một trời một vực… Nếu như chút xíu thiên phú bếp núc, hẳn chẳng chịu cảnh ăn độc thịt luộc cả mười mấy năm trời.
Quan Chấn Nhạc cuối cùng cũng tìm cớ để chọc ghẹo , cái miệng dẻo quẹo như s.ú.n.g liên thanh của ông sắp sửa tuôn trào: “Cậu đang nấu cơm cho lợn ăn đấy ?”
“Nấu cháo kiểu của ư?”
“Này vẫn còn nguyên hạt thế ư? Thật lãng phí đồ ăn!”
“ bảo , lửa lớn , lửa lớn … Đến con lợn còn thông minh hơn nhiều!”
…