Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-10-13 12:55:50
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tay trái Khương Ninh Phong thương. Quân y trong đơn vị với , cho dù thể phục hồi, cũng chẳng thể cử động tự nhiên như thuở ban đầu. Đương nhiên thể chấp nhận lời đó. Một thầy t.h.u.ố.c già chỉ dẫn cho , rằng một danh y am tường về việc , nếu ngại thì cứ thử tìm xem.

Vị thầy t.h.u.ố.c già đó thêm gì nhiều, chỉ dẫn đến một đạo quán để tìm .

Sau khi thầy Quan chuyển tới sống cùng bọn họ, trong mắt đám hàng xóm, sự đổi lớn nhất của nhà Tô Hiểu Mạn là thứ gì khác, mà là mùi thịt thơm lừng lan tỏa khắp nơi. Đám đàn ông cứ hít hà mãi mùi thơm mà chẳng nếm lấy miếng nào, đ.â.m ai nấy cũng bực bội trong lòng. Quan Chấn Nhạc thích ăn thịt, đặc biệt là món mì trộn thịt vụn đặc biệt do chính ông dày công nghiên cứu, cho dù là Tô Hiểu Mạn thì cũng thể ăn hết một bát lớn.

Tạ Minh Đồ càng cần . Phần thịt vụn mà ông Quan Chấn Nhạc tích cóp chắt chiu cả bảy ngày trời, thế mà chén sạch trong một loáng.

Quan Chấn Nhạc há hốc mồm: “Cái đồ háu ăn !”

“Cậu ăn hết sạch thịt vụn chế biến đặc biệt ?!”

Gà Mái Leo Núi

Tạ Minh Đồ nhướng mày: “Chính thầy bảo con cứ ăn tùy ý mà.”

Quan Chấn Nhạc: “Xem mang bàn tính mới , tính xem nuôi thì một tháng tốn kém đến mức nào.”

“Vợ nuôi dễ dàng gì.”

Tạ Minh Đồ: “Con nuôi Hiểu Mạn mà thầy.”

Quan Chấn Nhạc: “Cậu cứ nuôi cái bản .”

“Hay là ngày mai con với thầy cùng mở tiệm .”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Theo lời Quan Chấn Nhạc, "khai trương" của ông chẳng qua là hành nghề y để chắt chiu phiếu gạo, phiếu thịt. Thầy t.h.u.ố.c Cốc chuyên trị những ca bệnh hiểm nghèo, tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố. Trước , mỗi tháng thầy Quan chỉ cần mở cửa vài ngày là đủ để ông cái ăn cả tháng. Hơn nữa, ít từng ông chữa khỏi bệnh, cứ đến ngày lễ Tết mang biếu ông chút quà mọn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-432.html.]

Cuộc sống của thầy Quan vốn dĩ vô cùng ung dung tự tại, ông chẳng dễ gì mà chịu khó hành nghề.

Thế nhưng lúc , lương tâm của một thầy khiến Quan Chấn Nhạc nghĩ rằng nuôi nấng đứa học trò cho thật . Vậy nên, ngay cả một lười biếng như ông cũng chịu khó khám bệnh tại nhà, cốt để kiếm thêm tiền công và phiếu gạo.

Không chỉ vì hai thầy trò bữa thịt thường xuyên, mà quan trọng hơn, ông còn mượn cớ để rèn giũa thêm cho Tạ Minh Đồ.

Thế là, những lúc rảnh rang, Tạ Minh Đồ thầy Quan bắt theo bốc t.h.u.ố.c khám bệnh. Khoảng thời gian ở bên Tô Hiểu Mạn dĩ nhiên ít một chút, nhưng may mắn là cũng đến nỗi quá nhiều.

Dù cho thầy Quan chăm chỉ hơn thật, thì bản tính lười biếng của ông vẫn y nguyên. Nếu gặp mấy căn bệnh vặt vãnh thông thường mà tìm đến ông, ông căn bản chẳng thèm đếm xỉa, trực tiếp bảo tới bệnh viện. Mấy cái phiếu thịt, phiếu gạo lặt vặt , ông thèm kiếm .

Ông là một vị thần y "nguyên tắc" riêng!

Cũng bởi vì mỗi hành nghề, ông chỉ nhận chữa những ca bệnh hiểm nghèo và khó giải, nên mỗi bận hai thầy trò về, Tô Hiểu Mạn những câu chuyện xưa kỳ lạ, đủ thứ bệnh quái đản. Thậm chí giặt quần áo nhuộm đen cả bàn tay mà cứ hoài nghi sắp sống bao lâu nữa, khiến dở dở .

Quả thật, nghề thầy t.h.u.ố.c lắm chuyện .

Ở nhà, Tô Hiểu Mạn cũng lật giở mấy quyển sách y, dò hỏi thầy Quan xem liệu năng khiếu học y . Sau khi dạy dỗ và kiểm tra cô hai bận, thầy Quan chỉ lắc đầu, khiến cô từ bỏ cái "ý định" học y.

— Ấy là vì căn bản cô từng thực sự thích thú với nó.

Thầy Quan dạy Tạ Minh Đồ phép châm cứu. Tạ Minh Đồ vốn thuộc làu các vị trí huyệt vị, liền cầm kim châm thử cắm lên . Tô Hiểu Mạn dám xem cảnh , mỗi bận Tạ Minh Đồ luyện châm, cô kiếm một chỗ tránh mặt.

Bằng , cô sẽ nảy những ý nghĩ lạ lùng.

Thời tiết dần ấm lên, con ngõ nhỏ còn gió bấc quất xối xả nữa. Xuân về, mặt đất, những cành khô, chồi non lộc biếc đ.â.m xanh . Lũ trẻ con vốn quanh năm ru rú trong nhà trong sân, nay mừng quýnh chạy ùa ngõ nhỏ, í ới gọi chơi trò đuổi bắt. Thi thoảng, vẳng lên tiếng lớn nhắc nhở:

“Coi chừng đường , coi chừng vấp ngã đó!”

 

Loading...