"Có thể thấy rõ cô là một cô gái tính cách vô cùng đơn giản, hai chúng thích hợp bên ."
"Cô nên tìm một đàn ông cùng sở thích về văn chương và âm nhạc như cô ."
Khương Ninh Phong vốn là thiên về lý trí, đặt nghĩa vụ lên hết cảm tình riêng tư. Anh hiểu rõ tình hình hiện tại của chẳng thể hứa hẹn bất cứ điều gì cho duyên phận , càng là thời điểm thích hợp để lập gia đình.
"Những việc trọng đại như , nhất định gánh vác, chẳng , thì cũng sẽ là một khác... Anh tình nguyện là hy sinh, chứ thấy các đồng đội ngã xuống mắt."
Tô Hiểu Mạn hiểu nỗi băn khoăn của , nhưng chấp nhận một kết cục như , mối lương duyên trời định như , hà cớ gì dang dở?
Gà Mái Leo Núi
Có lẽ đây mới là kết quả nhất cho cả hai họ.
Cô gái họ Dương cú sốc bỏ chạy, hai coi như cắt đứt thư từ, đoạn tuyệt liên lạc. Anh cả nhờ cũng thể chuyên tâm công việc mà còn vướng bận gì. Còn Dương Mẫn Thanh, cô cũng thể tìm cho một mối xứng đôi lứa, gia thế cân bằng. Kể từ nay, ai đường nấy, ai quấy rầy ai.
Vết thương cánh tay Khương Ninh Phong gần lành hẳn, chẳng còn lý do gì để nán đây. Một tấm vé tàu mua, sẵn sàng cho chuyến .
Trước khi Khương Ninh Phong lên đường, Hiểu Mạn hỏi , liệu thực sự một lời nào từ biệt Dương Mẫn Thanh ? Kể từ buổi gặp mặt hôm , giữa hai còn qua thư từ, coi như đứt hẳn duyên phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-455.html.]
Khương Ninh Phong chỉ nhẹ, giọng thản nhiên: “Cứ để .”
Sau khi tiễn cả Khương , lòng Tô Hiểu Mạn cứ day dứt yên, chẳng khác nào xem một cuốn phim mà đứt ngang hồi cuối.
Cô tìm hỏi địa chỉ nhà Dương Mẫn Thanh, định một lá thư, kể cho cô rõ ngọn ngành chuyện và những trăn trở của cả Khương. Hiểu Mạn thầm nghĩ, cách giải quyết của cả Khương thật sự . Tại rõ cho cô gái một lời? Anh cứ thế đến như làn gió, chẳng để lời giải thích nào, tự cho rằng cô như đóa hoa trong nhà kính, chịu nổi thất bại đả kích, thể cùng sát cánh đồng chí.
Thế nhưng, xong lá thư , Hiểu Mạn cuối cùng vẫn nỡ gửi .
Cô chợt thấu hiểu suy nghĩ của Khương Ninh Phong. Nếu cô gửi bức thư , dẫu thể giúp hai họ nên duyên, lẽ kết cục sẽ vui lòng. cũng thể, đến cuối cùng, một sẽ cô độc mà gánh chịu nỗi đau cõi đời .
Nghĩ , lòng Hiểu Mạn cũng nặng trĩu thêm bội phần. Nếu dứt áo , cớ gì quấy rầy cuộc sống của họ? Thời gian trôi , dẫu là chút rung động ban đầu cũng sẽ phai mờ trong bụi thời gian. Có lẽ , cả hai sẽ gặp phù hợp với đúng thời điểm.
Tô Hiểu Mạn trong sân, rải thức ăn cho đàn gà. Giờ chúng chẳng còn là gà con nữa, từng chú, từng chú đều lớn phổng phao, khỏe mạnh, chạy nhảy trong khoảnh sân rào giậu. Những đôi cánh còn thưa lông nhưng no tròn, vỗ phành phạch… Trông chú nào chú nấy cũng ú nu.
Bác Trương ở nhà bên cứ tấm tắc khen ngợi mấy cô gà mái tơ nhà Hiểu Mạn, còn bảo rằng sang năm cũng thử nuôi vài ba con trong sân. Hiểu Mạn đàn gà mái tơ đang chạy lăng xăng, trong lòng thầm tính toán: nhà lứa gà mới lớn, chỉ là đến kỳ đẻ trứng thôi. Chờ Tạ Minh Đồ về, nhờ trông nom giùm chúng.
Chắc hẳn chẳng mấy chốc là chúng sẽ đẻ trứng. Đến lúc đó, Hiểu Mạn sẽ chia sẻ niềm vui với Bác Trương. Mà Bác Trương mà vui lây, thì cả xóm giềng cũng sẽ nhanh chóng niềm hạnh phúc của cô thôi.