Nghĩ đến đó, tâm trạng Hiểu Mạn chợt phấn chấn hẳn lên. Lúc , bầu trời, một đàn bồ câu trắng muốt đang chao lượn. Nghe những năm gì nhiều bồ câu thế , mà giờ đây, nền trời thành phố, thường xuyên thấy từng đàn chim bay rợp cánh.
Bồ câu là biểu tượng của hòa bình, mang ý nghĩa lành. Đợi thêm vài năm nữa, trong sân nhà cô hẳn thể tự do nuôi vài ba chú bồ câu.
Vốn dĩ, Hiểu Mạn tưởng chuyện chìm quên lãng. Ai ngờ, đúng một tháng , một cô gái trẻ lạ mặt tìm đến tận nhà. Sau vài câu chào hỏi, Hiểu Mạn nhận cô gái mang đến một lá thư.
Chừng một tháng , trong nhà rộ lên tin hai sắp sửa đính hôn.
Tô Hiểu Mạn ngớ , trong lòng đầy rẫy dấu hỏi chấm.
Chuyện gì xảy trong thời gian cô chứ?
Cô chỉ việc sẽ một quá trình, nhưng nào ngờ nhanh đến mức chẳng khác nào tàu hỏa tiễn, một chốc đến đích?
Thấy , Quan Chấn Nhạc sang Tạ Minh Đồ, hóm hỉnh : “Nghe con mất cả năm trời mới rước Mạn Mạn về chung một nhà đấy nhỉ.”
“Con xem, cả con đấy, tốc độ nhanh như vũ bão, đúng là một trận đ.á.n.h chớp nhoáng!”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tất cả đều do cái tuổi mà .
Quan Chấn Nhạc "chậc chậc" hai tiếng, đoạn : “Xem cuộc sống độc bao năm cũng là vô ích nhỉ.”
“May mà cả con vội vàng rời , chứ thầy cũng chẳng thiết tha hai cặp đôi các con cứ quấn quýt mặt thế .”
Tô Hiểu Mạn tò mò ghé hỏi thầy, chẳng lẽ cả đời ông từng một mối duyên nào ?
Quan Chấn Nhạc gật đầu lắc đầu. Hồi trẻ, ông cũng từng vợ con, nhưng giờ đây tất cả đều còn: “Nếu đứa bé còn sống, e chừng giờ cũng ngang tuổi thằng Đồ .”
Đời biến đổi khôn lường, ông thể cứu chữa bao bệnh, nhưng đành bó tay căn bệnh của chính ruột thịt.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn khẽ khàng khuyên giải, an ủi ông mấy câu. Riêng Tạ Minh Đồ, còn ngoan ngoãn lời, một đồ mẫu mực trong suốt một thời gian dài.
Quan Chấn Nhạc cũng nhân cơ hội mà "lừa" ít , coi như trả đũa những phen lừa , thậm chí còn kiếm thêm kha khá lời lãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-456.html.]
Tạ Minh Đồ: “……”
Tức ách!
Trái tim Tạ Tiểu Đồ cũng vì thế mà chai sạn. Cậu bèn ngược , kể lể về những gian truân thời thơ ấu khiến Quan Chấn Nhạc xong thương cảm mà rơi lệ.
Thế là, cục diện đảo ngược một nữa.
Quan Chấn Nhạc bỗng chốc nhận điều gì đó lắm ở đây...
Tô Hiểu Mạn bên cạnh chỉ lắc đầu thầm nghĩ, hai thầy trò mắt đây quả là những bậc thầy trong việc than nghèo kể khổ, diễn đạt đến mức thượng thừa.
Sau đó, cả họ Khương gọi điện tới. Anh nhờ Tạ Minh Đồ báo tin cho em trai thứ hai về chuyện tìm vị hôn thê như thế nào. Tạ Minh Đồ dĩ nhiên chịu, thế là cả bèn hăm dọa dụ dỗ qua điện thoại. Tạ Minh Đồ chẳng thèm đếm xỉa, liền cúp máy cái "rụp".
Khương Lôi Ngạn khi tin cả vị hôn thê thì kinh ngạc đến nỗi buột miệng c.h.ử.i thề một tiếng, gào lên: "Nói như chẳng bây giờ trong nhà ba em trai chỉ còn mỗi là kẻ độc ?!"
“Mấy em ơi, mấy thế quá đáng hả?!”
“Em trai , em cả của chúng quái gở đến mức nào ? Hắn còn chép những bức thư tình do gửi cho hai của em xem đó.”
“Lại còn vẻ bảo học hỏi chút đỉnh nữa chứ!”
“Hắn còn em giỏi giang trong khoản thư tình nữa cơ.”
Tạ Minh Đồ giả vờ ho khan mấy tiếng, đáp gọn lỏn: “ là như đấy.”
Khương Lôi Ngạn: “Thật là… Sao vớ hai em như hai thế chứ!”
“May mà em ba vẫn còn là một kẻ độc , đến, đến cũng .”
“Chị ba của em thì chắc là ế chồng .”
“Anh gọi điện với chị ba em, bảo nó đừng lo, nếu ai rước thì trai sẽ lo liệu cho nó.”
“Giờ chắc chị ba em vẫn còn đang ở ngoài đảo ăn cá muối đấy thôi.”