Gần đây một đề tài, sắp dỡ bỏ lệnh cấm .
“ thấy chừng chúng sẽ diễn Hồng Lâu Mộng, Mười hai Kim Thoa Đất Kim Lăng đó.”
“Vậy Tiểu An nhất định là Bảo Ngọc , bộ dáng mềm mại non nớt như thế cơ mà.”
“Còn cô thì , cô chính là Vương Hy Phượng.”
“Vậy ai diễn Lâm Đại Ngọc chứ?”
“Chị Hiểu Mạn.”
Tô Hiểu Mạn : “Sao thích hợp vai đó ? Có Lâm Đại Ngọc nào khỏe mạnh như ư?”
“Gương mặt nhỏ xinh của cô hợp, vẽ mi cho cô tinh tế một chút, cằm thì trông vẻ gầy gò ốm yếu một chút, học , nhíu mi, đúng là y hệt Lâm Đại Ngọc!”
“Chị nên diễn vai Bảo Thoa.”
…
“Đâu chỉ là Hồng Lâu Mộng thôi , chúng cũng thể diễn cả Tây Du Ký nữa. Các xem xem, cần lo tìm vai nữ yêu tinh.”
“Chậc, cô chuyện cứ như tát nước mặt ! Cô mới là hồ ly tinh, cả nhà cô mới là yêu tinh chứ! Muốn diễn Tây Du Ký ? Phải diễn cảnh đại náo Thiên Cung, chúng đều là tiên tử tiên nữ chứ!”
“Nào là Hằng Nga tiên tử, Vương Mẫu nương nương gì đó …”
“ mà, thiếu mất một con khỉ.”
“Cứ để Ôn Bạch Thụ diễn !”
“Nói , chúng diễn vở Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cũng tệ .”
…
Một đám con gái quây quần bên ấm , rôm rả chuyện trò. Đầu óc ai nấy đều bay bổng, những ý tưởng cứ thế tuôn trào như ngựa chạy, chất chứa niềm mong đợi khôn nguôi tương lai. Họ quá chán ngán những vở diễn khuôn mẫu cũ kỹ, giờ đây chỉ mong mỏi thêm chút gì đó mới mẻ, lạ lẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-461.html.]
Sau khi Hứa Ngôn An trò chuyện một lát, liền dậy cáo từ. Hôm nay theo đoàn ca vũ tới đây, ngoài việc cùng nhóm nữ diễn viên đến thăm Tô Hiểu Mạn, còn một mục đích khác: ở đây một vị thầy t.h.u.ố.c nổi danh họ Quan.
Mới đây, ông chữa khỏi căn bệnh đau đầu khó chữa cho một .
Mẹ của Hứa Ngôn An tuổi cao, mắc chứng đau đầu kinh niên nhiều năm. Bà khắp nơi tìm thầy hỏi thuốc, nhưng chẳng ai thể trị dứt điểm căn bệnh quái ác . Nhìn ngày ngày đau đớn, con như thể an lòng? Sở dĩ đến thủ đô , cũng chính vì tìm một vị thần y nơi đất kinh kỳ để chạy chữa cho .
Hứa Ngôn An thuật cặn kẽ bệnh tình của cho Quan Chấn Nhạc. Nghe xong, Quan Chấn Nhạc trầm ngâm một lát chỉ dặn rằng hãy đưa đến đây, để ông xem mạch, bắt bệnh tận mắt thì mới chắc chắn .
“Dạ , sẽ sắp xếp về đón lên thủ đô ngay.” Lúc , việc của Hứa Ngôn An ở Bắc Kinh cũng đấy. Việc đưa lên đây chữa bệnh là hợp lý. Cậu thầm nghĩ, nếu vị lương y họ Quan thể chữa trị, thì vẫn thể tìm đến những thầy t.h.u.ố.c khác nữa.
Cứ đến ngày đầy tháng của các con, điều khiến Tô Hiểu Mạn trăn trở nhất vẫn là việc đặt tên cho cặp song sinh.
Cho tới tận bây giờ, hai đứa bé vẫn tên chính thức. Cả cha lẫn ông bà nội đều vắt óc suy nghĩ, lật giở bao nhiêu quyển từ điển, mà vẫn thể chọn cái tên ưng ý cho hai cháu.
Ông nội Khương đề xuất: “Hay là gọi Thính Nam, Thính Bắc , nhũ danh thì cứ gọi Tiểu Nam, Tiểu Bắc.”
Bà nội Khương liền ưng thuận: “Tên đơn giản quá đỗi. thấy vẫn nên đặt là Tư Uẩn và Tư Khanh thì mới .”
Gà Mái Leo Núi
Ông nội Khương chau mày: “Bà thấy mấy chữ nhiều nét, sẽ khó khăn ?”
Trước đây, ông nội Khương vẫn luôn than phiền tên quá nhiều nét, nên ông mong tên các cháu càng đơn giản càng . Thành thử, Tiểu Nam, Tiểu Bắc cũng thuận tai mà.
Còn bà nội Khương cho rằng tên cha đặt cho hồi nhỏ đủ văn nhã, đủ xinh . Thế nên hai đứa chắt nội nhất định những cái tên thật văn nhã, thật thanh tú.
Hai ông bà Khương tranh cãi mãi nửa ngày trời, cuối cùng mới đành lòng : “Thôi , con là con của Tiểu Đồ và Mạn Mạn, cứ để cho chúng nó tự quyết định .”
Giờ đây, vấn đề nan giải về việc đặt tên cho con cái rơi tay hai cha là Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn.
Tô Hiểu Mạn vốn là do dự, khó lòng đưa quyết định. Nếu vì sự khó khăn , thì đến tận ngày đầy tháng mà hai đứa trẻ vẫn cái tên ưng ý?
Cô ngước mắt Tạ Minh Đồ, hối thúc: “Cha của bọn trẻ! Anh mau nghĩ tên cho các con !”
Tạ Minh Đồ quá ngán ngẩm cái sự khó quyết định của vợ , nên chẳng dám tự ý đặt tên chính thức cho con trai, con gái. Anh chỉ dám đưa gợi ý về nhũ danh: “Con trai thì gọi là Đại Phúc, con gái thì tên Tiểu Hỉ nhé.”