Thằng bé tin tưởng bố của đến ?
Kết quả, khi thằng bé Tạ Nghiên thấy máy bay, ngay lập tức nỗi lo lắng đều tan biến, nóng lòng lên máy bay ngay. Tô Hiểu Mạn còn dẫn theo hai đứa nhỏ chờ ở sảnh sân bay, cùng xem cảnh máy bay cất cánh.
Máy bay bay cao vút tận trời, nhanh biến mất tăm, chỉ còn vệt khói trắng để còn dừng ở phía chân trời.
Vậy mà thể bay lên cao tận trời như !
Nhìn thấy cảnh tượng , Tạ Nghiên hai mắt sáng rỡ, hưng phấn reo lên.
“Về con cũng lái máy bay!”
Mà cô bé Tạ Dao thì dọa cho òa lên.
“Mẹ ơi, nhỡ máy bay rơi xuống thì bây giờ? Oa oa…”
“Con sợ lắm, ơi con xe lửa cơ.” Tạ Dao dãy dụa trong lòng , đến nấc lên.
Tô Hiểu Mạn: “…” Đến cũng đến , ba ba mất mặt lắm đó chứ!
“Yên tâm, ba ba lái máy bay nhất định sẽ để Dao Dao rơi xuống .”
…
Tô Hiểu Mạn dỗ dành con gái mấy câu, nào ngờ chỉ ba ba lái máy bay, cô bé liền yên tâm hẳn. Dao Dao quả thật đặt trọn niềm tin ba của .
Gà Mái Leo Núi
Chuyến bay bình an cất cánh, cũng chẳng bao lâu an hạ cánh. Lúc xuống máy bay, Tạ Nghiên vẫn còn vẻ thỏa mãn, Tạ Dao thì hớn hở vì cô tiếp viên máy bay khen nức nở. Nét mặt Tô Hiểu Mạn cũng rạng rỡ hẳn lên, bao mệt mỏi đều tan biến khi nghĩ đến cảnh sắp về đến tổ ấm thương.
Tạ Minh Đồ cũng vẻ vẫn còn "ghiền" lái y như con trai, rời sân bay thốt lên với Hiểu Mạn: “Vừa mới khởi động động cơ, kịp lái thỏa thuê mấy vòng nữa là xong .”
Tô Hiểu Mạn liếc chồng một cái, thầm nghĩ, cứ chịu khó chờ đợi, vợ nhất định sẽ sắm cho một chiếc máy bay riêng mà tung hoành.
— Thôi , cứ xem việc mua máy bay mục tiêu lớn mà phấn đấu .
Trở về thủ đô, Tạ Minh Đồ tất bật chuẩn tới đơn vị mới trình diện, còn Tô Hiểu Mạn thì ráo riết nốt thủ tục để rời khỏi đoàn văn công.
Khi Hiểu Mạn bày tỏ ý định thôi việc ở đoàn văn công, vị đoàn trưởng mới nhậm chức khỏi ngạc nhiên cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-486.html.]
“Hiện giờ thu nhập từ việc biểu diễn của chúng đang ngày càng khá lên, cô chẳng lẽ thấy rời lúc là quá đỗi đáng tiếc ?”
“Một công việc ưng ý cứ là tìm ngay.”
“Nhiều cũng thử sức với mấy gánh hàng rong sạp buôn bán vỉa hè, nhưng chẳng mấy ai trụ lâu dài. Như cô em họ đây, tháng còn buôn bán kiếm bộn bạc, mà sang tháng , xung quanh hàng của nó mọc lên nhan nhản những sạp y chang, còn bán phá giá, thành tiền kiếm cứ ngày một hẻo dần…”
“Phải đấy, chi bằng cứ cầm đồng lương cố định hàng tháng còn hơn.”
……
Không ít nữ diễn viên trong đoàn văn công cảm thấy luyến tiếc, họ xúm hỏi Tô Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, chị cũng định nghỉ việc ở đoàn ?”
“Chẳng lẽ chị trong Nam ?”
Giờ thì trong Nam đang rầm rộ mở cửa ăn lớn, kinh tế phát triển mạnh lắm, thiên hạ kéo đó để tìm vận may. Ngay cả việc chỉ cần đem hàng hóa từ trong Nam đây bán thôi cũng hái tiền .
Không ít diễn viên của đoàn cũng quyết định Nam lập nghiệp.
“Không , chị vẫn ở thủ đô, chỉ là định sẽ tự ăn buôn bán nho nhỏ thôi.”
lúc đó, Tiểu Đinh cũng đang tính xin nghỉ việc ở đoàn văn công. Cô cùng Tô Hiểu Mạn thủ tục rời đoàn, vì Tiểu Đinh cần về nhà phụ giúp công việc ăn của gia đình.
Tiểu Đinh vốn là một cô nàng cực kỳ háu ăn, mà thể nuôi nổi một đứa kén cá chọn canh như thì ắt cô là nấu ăn tài tình. Hiện giờ, bà mở một tiệm ăn nhỏ ở ngay giữa lòng thủ đô. Tiệm ăn nhà bà ăn phát đạt mỗi ngày, bận rộn tối mắt tối mũi, đến nỗi tính toán thuê thêm phụ việc.
Thấy tương lai của Tiểu Đinh ở đoàn văn công chẳng mấy xán lạn, bà cũng chẳng coi trọng mấy đồng lương ít ỏi hàng tháng của con gái. So với thu nhập của tiệm ăn thì tiền chẳng thấm , thế là bà dứt khoát bảo Tiểu Đinh nghỉ đoàn, về nhà phụ giúp công việc buôn bán tự do.
Tiểu Đinh khẽ thở dài: “Em thích cái cảnh tay bưng tay bê ở cái quán cơm nho nhỏ của nhà chút nào.”
Trong thâm tâm, cô chẳng hề cái tiệm ăn bé con đó để ngày ngày chạy bàn, thanh toán tiền nong lau dọn. Nếu thể, cô vẫn khao khát tiếp tục những ánh đèn sân khấu rực rỡ, hóa thành một nghệ sĩ.
Tô Hiểu Mạn mỉm với cô bạn: “Nếu công việc ăn ban đầu của chị thuận lợi, em cũng thể đến chung với chị mà.”
“Chị Hiểu Mạn , rốt cuộc chị định ăn buôn bán gì ?”
Tô Hiểu Mạn chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, khẽ đáp: “Chuyện riêng của chị em phụ nữ thôi.”