Thời bấy giờ, các hoạt động giải trí của bà con nhân dân còn eo hẹp. Ít nhà thể sắm nổi chiếc TV đen trắng, đa phần chỉ đài radio. Mấy chuyện võ hiệp cũ rích mãi cũng chán, mà giờ đây đột nhiên xuất hiện những câu chuyện võ hiệp kỳ ảo đầy lôi cuốn, mà khiến ngứa ngáy yên cho .
Tô Hiểu Mạn mang tạp chí về nhà, ông bà nội Khương và thầy Quan háo hức chờ . Ai nấy xong đều cuốn hút, sôi nổi hỏi khi nào thì kỳ tiếp theo. Điều khiến Tô Hiểu Mạn chỉ dở dở . Mấy ông bà cụ cũng mê sách quá chừng.
Gà Mái Leo Núi
Càng cô ngờ tới hơn là, ngay cả Tạ Minh Đồ, cái tên Tạ Cẩu Tử cũng xem. Những cuốn tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn đó say mê lắm, hơn nữa tốc độ của còn nhanh, qua là nhớ, xem xong chẳng khác nào thuộc làu.
“Mạn Mạn, còn phần khác ?”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu, thầm nghĩ, đúng là bất kể thời đại nào, con cũng đều thể nghiện tiểu thuyết.
Tạ Minh Đồ quả thực cũng để tâm, lòng ngứa ngáy yên, còn với Tô Hiểu Mạn rằng bản cũng thử tiểu thuyết.
Tô Hiểu Mạn bật ha hả trong lòng, thầm nghĩ ai mà chẳng tiểu thuyết cơ chứ. Trước đây cô cũng từng một bộ trong sổ tay, nhưng mà để trọn vẹn, thể ba bốn chương là giỏi . Đa đều bỏ cuộc ở một hai chương đầu. Thậm chí còn thất bại ngay từ mấy trăm chữ mở đầu.
……
Viết nổi nữa!
“Nếu Mạn Mạn , nhất định sẽ cho em xem.”
“Viết , cứ !” Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh khích lệ, cổ vũ . Chồng cô nhiều sách đến thế, tùy tiện kể bừa cũng thể ít chuyện, còn câu chuyện đủ thú vị thì tùy cảm nhận mỗi .
Cô còn nhớ rõ cái tên ngốc Tạ Cẩu Tử từng thư tình cho cô… Khiến mà nghẹn thở.
Anh còn tự tin một cách lạ lùng với mấy lá thư tình . Để mất mặt, Tô Hiểu Mạn cũng giả vờ vẻ cảm động lắm.
Trên thực tế……
Ba em nhà họ Khương, ai nấy đều kém khoản tinh tế, vụng về trong tình cảm. Anh cả thì thôi , hai vẫn còn đơn chiếc, năm nào cũng đòi đến nhà "xin vía" để kiếm vợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-527.html.]
"Xin vía" mãi mấy năm trời, vẫn cứ lẻ bóng một .
Tô Hiểu Mạn chỉ chờ xem cái màn kịch của Tạ nhà , xem tiểu thuyết, rốt cuộc là sẽ bỏ dở giữa chừng vài trang giấy là cả cuốn.
Cứ tưởng là nhà văn ? là mơ giữa ban ngày!
“Anh Tiểu Đồ, cứ lên sườn bài , Mạn Mạn mua máy chữ cho .” Tô Hiểu Mạn vội vàng mua máy chữ, chờ mua máy đ.á.n.h chữ trở về, liền đẩy xã thế " đ.â.m lao thì theo lao", thể chối từ. Dù , nếu giờ chịu , thì cô thật với cái máy chữ tiền triệu bao!
Không cho cô một quyển hồn thì đừng hòng xong chuyện.
“Được, sẽ .” Tạ Minh Đồ gật đầu đáp ứng, Mạn Mạn xem, thì nhất định sẽ .
“Khoan , tính cái gì chứ?” Tô Hiểu Mạn tò mò Tạ Minh Đồ định thể loại tiểu thuyết gì.
Tạ Minh Đồ thuận miệng : “Thì mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đó thôi.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, cứ theo lối mòn khác thế? Làm gì đó mới mẻ hơn chút chứ, sách bao nhiêu năm mà chẳng lẽ mà động não ?
“Trời đất quỷ thần ơi, thể để đầu óc bay bổng hơn chút nữa chứ? Vũ trụ bao la, những cuộc ‘Chiến tranh giữa các vì ’, những cỗ máy cơ giáp khổng lồ, từng qua bao giờ ?”
Tạ Minh Đồ: “……”
Quả thực, Tạ Minh Đồ khiến cô ngớ .
Vũ trụ bao la? Phi thuyền xuyên gian? Chiến tranh giữa các vì ? Chiến binh cơ giáp?!
Mới qua vài cuốn tiểu thuyết võ hiệp huyền ảo, Tạ Minh Đồ đương nhiên chẳng thể nào nghĩ mấy thứ viễn tưởng . Thấy vẻ mặt ngây , ngơ ngác của , Tô Hiểu Mạn nhất thời đắc ý.
Tô Hiểu Mạn thầm ha hả trong lòng, nghĩ bụng, chắc nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng bao giờ nhỉ? Chứ mà nghĩ ?