Lại ngờ rằng mới gặp mặt, phát hiện Tô Hiểu Mạn hai mươi tuổi thật đúng là trẻ tuổi xinh tuyệt trần. Mái tóc đen dài xõa tung duyên dáng, mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc xoăn nhẹ nổi bật lên vẻ đằm thắm quyến rũ của phụ nữ, đôi mắt đen láy long lanh tựa , chẳng hề giống một cô gái ở nông thôn, mà tựa như cô gái trẻ trung, hiện đại những tấm ảnh lịch trang bìa tạp chí thời trang.
Liễu Thục Phượng thế mà thể sinh cô con gái như ư.
Không , nhất định là do con gái của bà ở trong thành phố lâu năm, mới thể biến thành cái dạng . Nếu con gái của cô là Tạ Phiêu Phiêu thể ở trong thành phố quá ba tháng, tìm một công việc thể diện, thì cũng sẽ biến thành dáng vẻ thôi.
“Người con rể của bác cũng coi như tệ lắm nhỉ? Cậu học đại học năm mấy ? Chắc cũng ít bạn học ở thủ đô đấy chứ?”
Gà Mái Leo Núi
“Cậu và con gái đều mang họ Tạ, hai nhà duyên quá nhỉ.”
“Bây giờ ở chỗ nào?”
Tôn Phong Tranh cẩn thận chằm chằm Tạ Minh Đồ, cảm thấy con rể của nhà họ Tô vẫn còn trẻ, chừng bạn học của vẫn còn lập gia đình. Nếu thể giới thiệu cho con gái bà một …
Ánh mắt Tạ Phiêu Phiêu thì dừng ở cách ăn mặc quần áo của Tô Hiểu Mạn. Tôn Phong Tranh đẩy tay cô , ý bảo cô Tạ Minh Đồ. Tạ Phiêu Phiêu mới ngẩng đầu thoáng mặt Tạ Minh Đồ, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
“Đây là Tạ của con, hai đều họ Tạ, đây chính là duyên phận đó. Mấy trăm năm từng là một nhà, gặp gỡ lúc , hẳn còn hơn so với ruột của con. Con mau gọi một tiếng .”
“Đừng gọi linh tinh, cha ruột của Minh Đồ họ Khương chứ họ Tạ.” Liễu Thục Phượng chen miệng . Lúc , bà mới từ miệng con rể rằng chồng vấn đề gì lớn, nội tâm bà cũng yên lòng phần nào. Khi thấy hai con Tôn Phong Tranh, nhớ lúc xe lửa Tôn Phong Tranh liên tục bám theo hỏi han, nhất thời bà trở nên cảnh giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-566.html.]
Không quan tâm bà tìm công việc là tìm đối tượng cho con , tất cả đều chẳng liên quan gì tới nhà bọn họ, càng liên quan gì tới con gái của bọn họ.
Tạ Minh Đồ lái xe đưa cả nhà về, đoái hoài gì đến con Tôn Phong Tranh. Bà ngờ nhà họ xe riêng đến đón, mới xuống ga tàu bỏ .
Chuyện khác với những gì mà bà dự đoán.
Tôn Phong Tranh thể đưa theo con họ cơ chứ? Bà con gái , Phiêu Phiêu, tìm cách kết giao với Tô Hiểu Mạn, may nhờ vả kiếm cho một chân công việc. Tuy miệng là dẫn con gái lên thủ đô thăm hỏi , nhưng kỳ thực mối quan hệ với vị thích cũng chẳng mấy mặn mà, liệu con bà cho tá túc vẫn là chuyện ngã ngũ.
“ thể mang Phiêu Phiêu tới nhà cô tá túc hai hôm chăng?”
Liễu Thục Phượng đáp lời: “Không hai lên thăm ? Sao về nhà mà ở?”
“Hôm gọi điện thoại qua đó , nhưng ai ngờ hai hôm nay nhà họ vắng khỏi thành phố. Cô cho con ở tạm nhà cô hai bữa , để chúng chờ cô ruột của Phiêu Phiêu về nhà.”
Tô Hiểu Mạn khéo léo dò hỏi địa chỉ của thích nhà thím Tôn: “Thân thích nhà thím ở khu nào ạ? Chúng cháu ở thủ đô mấy năm nay, cũng rành rẽ ngóc ngách hơn.”
Tôn Phong Tranh thì lập tức vui mừng mặt, cho rằng cả nhà họ Tô tin tưởng bà , nguyện ý cho con bà tá túc vài hôm.
Thực chất, bà căn bản chẳng hề gọi điện thoại chút nào. Bà dự tính ở tạm nhà Tô Hiểu Mạn vài hôm , cốt là để xem xét tình hình nhà họ Tô, đó mới tính chuyện liên hệ với thích ruột thịt ở thủ đô.