Tô Hiểu Mạn kìm , véo nhẹ má con trai: “Nghiên Nghiên, con trai cưng của , chẳng gì về chuyện ?”
“Ôi, cái thì gì ạ.” Tạ Nghiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt tỏ hết sức thản nhiên, như gì đặc biệt: “Chỉ là một bài thơ con vui vui, đăng chuyên mục văn học thiếu nhi của tờ báo tiểu học thôi mà, gì to tát ạ…”
Tô Hiểu Mạn nhịn , véo yêu cái má phúng phính của con trai, trong bụng thầm thầm: “Cái thằng nhóc con đáng ghét , còn giả vờ khiêm tốn nữa chứ!”
“Rõ ràng dạy con mấy cái trò giả vờ khiêm tốn , đúng là cái tên nhóc quỷ , càng lớn càng kiêu ngạo!”
Tạ Minh Đồ thấy khí đủ sôi động, liền hắng giọng: “Hay là bây giờ chúng , một cuộc ‘bình chọn’ xem rốt cuộc ai mới là nhân vật nên ‘biến mất’ khỏi tấm ảnh gia đình đây?”
“Thảo luận gì cho mất công, cứ chọn là chuẩn bài!” Liễu Phiêu Nhiên dứt lời, nhanh tay chỉ thẳng chú rể đang cạnh . Ngay lập tức, tất cả cũng như thần giao cách cảm, đồng loạt chĩa ngón tay Khương Lôi Ngạn.
Khương Lôi Ngạn như giẫm đuôi, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Mấy thật sự là nhân tính mà! Đã quên hôm qua vẫn còn là chú rể ‘độc nhất vô nhị’ hả?”
... Một màn cãi vã ‘ thương’ bùng nổ giữa đại gia đình.
Trong khi bên đang ồn ào náo loạn chẳng khác gì một cái chợ vỡ, nhiếp ảnh gia ở đầu ôm đầu rên rỉ: “Các vị ơi, ơn yên một chút ạ?”
“Một— hai— ba… Cười tươi lên ạ!”
Tiếng màn trập ‘tách’ một cái, khoảnh khắc đó ghi .
Bức ảnh gia đình thành, lập tức ông nội Khương và bà nội Khương trân quý như báu vật. Thế nhưng, khi Liễu Thục Phượng chứng kiến, trong lòng bà khỏi dâng lên một nỗi ghen tị nho nhỏ. Bà liền kéo ngay tất cả con cái, dâu rể cùng cháu nội, cháu ngoại đến một tiệm ảnh gần đó, quyết tâm chụp cho bằng vài tấm 'long lanh' kém.
Chẳng , chỉ tính riêng con cháu họ Tô của bà khi tập trung đông đủ, cũng đủ để thành lập một ‘đội quân hùng hậu’ !
Các thành viên trong gia đình cùng lũ trẻ chụp nhiều ảnh kỷ niệm.
Cuối cùng, Tô Hiểu Mạn ngắm những tấm hình treo tường, đếm trong đó, khỏi khẽ thở dài: "Gia đình chúng giờ đông vui thật đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-577.html.]
Cô mỉm đàn ông đang cạnh, Tạ Minh Đồ. Trong lòng cô thầm nghĩ, năm , cô từng ngờ rằng sẽ trở thành vợ chồng thực sự với , càng nghĩ hai họ một cặp con trai, con gái đáng yêu đến thế.
Cuộc đời , thật khó mà điều gì.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, công việc kinh doanh của Tô Hiểu Mạn ngày càng mở rộng, tiền tiết kiệm tích lũy cũng ngừng tăng lên. Giờ đây, Tô Hiểu Mạn còn quá hứng thú với việc kiếm tiền, ngược cô thích theo Tạ Minh Đồ ngoài để "săn" bảo vật.
Gà Mái Leo Núi
Những năm 1980 quả thực là thời kỳ vàng của thị trường đồ cổ, nơi các loại thật giả lẫn lộn. Đồ cổ thật , đồ giả tràn lan, thậm chí ít quốc bảo coi là món đồ kỳ quái mà bán một cách đáng tiếc.
Những món đồ năm xưa vứt xuống hồ cũng trục vớt lên, đó lặng lẽ đưa thị trường đồ cổ để bán.
Tô Hiểu Mạn con mắt tinh tường như Tạ Minh Đồ. Hầu hết những thứ mua đều là đồ thật, còn đồ Tô Hiểu Mạn mua phần lớn đều là hàng thủ công mỹ nghệ sản xuất gần đây.
Thấy , Tô Hiểu Mạn vô cùng phục: "Dựa mà bảo nó là giả? Rõ ràng em tìm hiểu nhiều tư liệu mà!"
Tạ Minh Đồ chỉ nhếch mép: "Nếu em thích, thể giúp em chế tạo một cái."
Tô Hiểu Mạn trề môi: "...Được thôi, giả một cái cho em xem ."
Kết quả, Tạ Minh Đồ thật sự giả cho cô một chiếc bình hoa trông như thật đến ngỡ ngàng. Khả năng phỏng chế của đàn ông quả thực quá đỉnh. Năm đó thể đủ loại đồ thủ công tinh xảo, bây giờ thể mô phỏng đồ cổ mà vẫn giữ nguyên kỹ năng cơ bản .
Tô Hiểu Mạn cạn lời: "..."
"Thôi , em chơi đồ cổ nữa !"
Tô Hiểu Mạn cảm thấy chợ đồ cổ, chẳng khác nào kẻ lắm tiền rỗi việc tiêu tiền .
Vì , cô quyết định rời khỏi thị trường đồ cổ càng sớm càng .