Chu Hiểu Phượng giới thiệu cho Tô Hiểu Mạn những quy tắc nuôi tằm của đội sản xuất cô . Đội sản xuất chia thành từng tổ nhỏ hơn. Một chị Thuận quản lý các tổ nhỏ đó. Tổ của chị ba năm liền đạt thành tích nhất, sản lượng và chất lượng đều cao nhất. Trong một năm thể chăm sóc mười ba, mười bốn lứa tằm. Mọi trong tổ cũng đạt năng suất và mức lương cao nhất, cuối năm ngoái khi chia lợi tức, mỗi chị em nuôi tằm cũng chia nhiều.
"Trong thôn chúng , nhiều đều mong ngóng tổ của chị Thuận việc. Dạo , nhà chị dâu Cố chút việc riêng, nên tìm thế…"
Hai chuyện, bước . Chẳng mấy chốc, họ đến khu nuôi tằm. Đó là hai dãy nhà cấp bốn lợp ngói đen san sát , một dãy lớn và một dãy nhỏ. Dãy lớn hơn, từ bên ngoài, đến hơn ba mươi căn phòng nuôi tằm nhỏ, còn dãy bên cạnh là mười mấy gian phòng ở của công nhân.
"Dãy thôn xây từ ba năm , xây thêm mấy gian nữa."
"Dãy lớn hơn là nhà nuôi tằm, khi cho lá dâu thật cẩn thận, thể đổ quá nhiều, nếu tằm sẽ nóng mà chết."
……
Chu Hiểu Phượng dứt lời, liền thấy một phụ nữ cầm chiếc khay từ nhà nuôi tằm. Nhận đó, cô lập tức mừng rỡ cất tiếng gọi: "Chị Thuận!"
Chị Thuận là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi, tóc búi gọn gàng. Lúc , chị đang cau mày, sắc mặt khó coi, mắt còn quầng thâm. Khi thấy Chu Hiểu Phượng, chị hề tỏ vẻ vui mừng mà ngược , mặt càng sầm hơn.
"Lại là nhà họ Chu." Chị Thuận khẽ mắng một câu.
"Chị Thuận, chuyện gì ? Sao chị như thế?" Chu Hiểu Phượng ngạc nhiên. Thường ngày, quan hệ giữa cô và chị Thuận cũng chẳng đến nỗi tệ, bao giờ chị lạnh lùng với cô như hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-82.html.]
Gà Mái Leo Núi
"Còn cái Chu Hiểu Hồng nhà các cô ! Một lứa tằm trưởng thành đang yên đang lành cô nuôi kiểu gì mà hỏng hết . Cô đúng là chuyên gia lười biếng, phân tằm thì rửa qua loa, còn lá dâu nữa… tằm lớn thế mà vẫn nhiễm virus, cả mủ luôn ."
"Bao nhiêu ngày công chăm sóc, giờ thì phí hết cả !" Nói xong, đôi mắt chị Thuận cũng hoe hoe đỏ.
Giờ đây, phần lớn thời gian chị vất vả chăm sóc tằm con. Những lứa tằm đều do chị tỉ mẩn nuôi lớn, giờ sắp đến lúc nhả kén nhiễm bệnh, chữa khỏi, bao nhiêu tâm huyết từ đến nay đổ sông đổ bể hết cả.
Làm chị Thuận bực , oán hận cho .
Cái cô Chu Hiểu Hồng , mặt thì giả vờ ngoan ngoãn tỉ mỉ, ai ngờ cô là kẻ hai mặt. Lúc chị Thuận chỉ dạy cách nuôi tằm, Chu Hiểu Hồng cũng cam đoan sẽ thật , lời. thực tế việc tắc trách qua loa, lười biếng quét dọn, đến khi tằm bắt đầu nhiễm bệnh thì lây lan nhanh. Chờ đến khi chị Thuận đến kiểm tra thì tằm nhiễm bệnh nhiều .
Chị Thuận nuốt nước mắt nhặt từng con tằm nhiễm bệnh ngoài. Chị còn kịp trách móc Chu Hiểu Hồng thì cô sướt mướt đến mặt chị, lời xin , hối hận và hứa sẽ sửa đổi.
… Cái cô Chu Hiểu Hồng nhận sai thì nhanh lắm, nhưng chẳng bao giờ chịu sửa cả.
Khiến chị Thuận tức đến mức hộc máu.
Chị Thuận là ở nơi khác gả về thôn, tuy đến "thanh danh" của Chu Hiểu Hồng nhưng vẫn thực sự đến sự lợi hại của tiếng tăm đó.