Lúc nhà chị dâu Chu việc nên để trống một chỗ, nhà họ Chu đến lời đường mật, chị Thuận mới đồng ý nhận Chu Hiểu Hồng . Giờ thì cái kết quả thế , chị Thuận chỉ trở nửa tháng tự cho một cái tát cho tỉnh .
Bây giờ thấy nhà họ Chu, chị Thuận cũng chẳng tránh mà giận ch.ó đ.á.n.h mèo.
Gà Mái Leo Núi
"Đều tại nhà đằng cô giới thiệu Chu Hiểu Hồng đến đây, bảo cho cô đến học việc. Cô xem , đàn tằm đang khỏe mạnh là thế mà…"
Nghe thấy tên Chu Hiểu Hồng, mặt Chu Hiểu Phượng cũng hiện lên vẻ mặt khó tả.
Cái chị họ cùng thôn , bà con m.á.u mủ gì với nhà nữa, mang tiếng là hạng chẳng gì. Cô giống y hệt cha , ham ăn lười , lúc nào cũng ranh mãnh xảo quyệt, vẻ ngây thơ vô hại để đẩy khác bước đường cùng.
Hễ ai mắng mỏ răn dạy, đôi mắt cô đỏ hoe, nhanh nhảu nhận , miệng vồn vã hứa sẽ rút kinh nghiệm, khiến chẳng nỡ nặng lời.
đấy, cô vẫn cứ ngựa quen đường cũ, mắc sai lầm như cũ.
Bảo cô việc gì, cô đều đồng ý ngay lập tức, nhưng khi lưng thì nhất định cô sẽ theo.
Ngay cả trưởng thôn cũng đành bó tay với cô .
Đây là thói quen hình thành từ nhỏ của cô .
Cha cô cũng là hạng tham lam, xảo trá, khiến nhà cửa cứ mãi bần hàn, nghèo rớt mồng tơi. Lớn lên, Chu Hiểu Hồng cũng y hệt cha , tiêm nhiễm thói hư tật từ nhỏ. Khi còn bé, hễ qua ruộng nhà khác là cô luôn nhanh tay trộm vặt chút gì đó. Cho dù phát hiện, Chu Hiểu Hồng òa nhận , thề thốt dám tái phạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-83.html.]
Hơn nữa từ bé đến lớn, Chu Hiểu Hồng nổi tiếng xinh . Hễ cô lóc nhận , dân làng chẳng nỡ khó thêm.
Thế nên, Chu Hiểu Hồng cứ thế dùng chiêu trò đó để chối bỏ trách nhiệm, lâu dần thành thói.
Dù lớn lên nhan sắc phần trội bật, đàn ông trong làng vẫn chẳng ai dám rước cô về vợ. Đương nhiên cũng vài gã cô thèm nhỏ dãi, nhưng thế mà, hễ gã thanh niên mới lớn nào lỡ nảy sinh tơ tưởng, ngay lập tức sẽ cầm chổi đuổi đ.á.n.h xua tận cửa thôn.
"Nếu con mà dám cưới Chu Hiểu Hồng thì sẽ từ mặt con, đoạn tuyệt tình mẫu tử!"
Vậy nên, khi Chu Hiểu Hồng 22 tuổi vẫn yên bề gia thất. Mãi đến khi gặp những “thanh niên trí thức” do Nhà nước phân công về thôn, Chu Hiểu Hồng coi đó là cơ hội trời cho để tiếp cận các thanh niên tri thức. Thậm chí căn tính của cô , suýt chút nữa rước cô về vợ. Đáng tiếc, mưu sự của Chu Hiểu Hồng thành, khi nam thanh niên trí thức quá khứ của cô thì như hóa dại, bèn xin tòng quân tận biên cương.
Chu Hiểu Hồng vẫn cứ lủi thủi ở thôn. Trưởng thôn cũng suy tính đủ đường cho cô . Thời gian , Chu Hiểu Hồng còn lóc t.h.ả.m thiết, rằng tu tâm đổi tính, chịu khó việc, nên mới thu xếp cho cô về đây nuôi tằm.
Nào ngờ … chứng nào tật nấy.
“Chị Thuận, xin .” Chu Hiểu Phượng ấp úng xin chị Thuận, nhưng sắc mặt của chị Thuận vẫn cứ đanh , chẳng chút nguôi ngoai: “Giờ cô còn dẫn đến đây gì?”
Ánh mắt chị Thuận dán chặt Tô Hiểu Mạn, khi thấy khuôn mặt của cô gái còn xinh hơn cả Chu Hiểu Hồng, trong lòng bỗng dấy lên sự chán ghét thôi. Chị vốn ghét cay ghét đắng những phụ nữ xinh nhu nhược như thế .
“Chị Hiểu Mạn đến học hỏi việc nuôi tằm, chị Thuận, nhờ chị dẫn chị một vòng.”
Chị Thuận hừ lạnh một tiếng: "Cô đưa cô . Giờ gì thời giờ rảnh rỗi mà hướng dẫn khác, bên công việc còn đang bù đầu đây."