Chị Thuận một cái: “Chỉ cần trong đội mấy như Chu Hiểu Hồng, thì mới uổng phí tâm huyết của những khác.”
Chị Thuận nhắc nhở cô: “Công xã của các cô nuôi tằm thì nhất định tuyển những thật thà, chăm chỉ. Bằng , kịp nuôi tằm hỏng sạch thì lấy sản lượng nữa?”
“Luôn những thích kéo dài công việc, tai họa tự nhiên thì đành chịu chứ đừng kiếm những thích gây tai họa về.”
“Nếu Chu Hiểu Hồng tới chỗ việc công, xem mắng cô cho mà c.h.ế.t khiếp !”
Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng theo chị Thuận việc cả ngày trời. Họ nuôi nhiều tằm con, còn dựng một gian tiêu độc khi phòng nuôi tằm. Những dụng cụ nuôi tằm rửa sạch sẽ phơi nắng gắt suốt một buổi trưa.
Chị Thuận cái đổi lớn đối với Tô Hiểu Mạn. Gần đây, chị còn các ô vuông cho tằm quấn kén, bởi vì bắt đầu dịch bệnh, tằm còn sống sót trạng thái lắm. Chị Thuận thở dài liên tục, cho rằng dù thuận lợi nhả tơ quấn kén thì chất lượng của đám tơ tằm cũng lắm.
Vì thế, chị Thuận giao tằm cho Chu Hiểu Phượng và Tô Hiểu Mạn quản lý chăm sóc, nuôi nấng, để Tô Hiểu Mạn tự mày mò tích lũy kinh nghiệm.
“Hai cô nuôi chúng, còn học cách ô để tằm kết kén nữa đấy.”
Đương nhiên Tô Hiểu Mạn cảm tạ : “Cháu cảm ơn chị Thuận ạ.”
Sau khi rời khỏi phòng nuôi tằm, trời cũng về chiều, mặt trời lặn khuất. Tô Hiểu Mạn và Chu Hiểu Phượng con đường lớn trong thôn. Đường trong thôn trải sỏi đá, hơn nhiều so với đường đất lầy lội nhưng cũng dễ .
“Đoạn đường trong thôn cháu đang đổ thành đường xi măng.” Chu Hiểu Phượng : “Cha cháu bảo đường xi măng sẽ hơn hẳn.”
Tô Hiểu Mạn gật đầu, nghĩ thầm, nếu giàu thì sửa đường , mà sửa đường là điều cần thiết.
Hai sóng vai đường, chợt thấy phía tiếng xe đang tới gần, bóp hai tiếng còi. Ban đầu Tô Hiểu Mạn cũng để ý lắm, vội kéo Chu Hiểu Phượng tránh sang bên cạnh. Ai ngờ ngay đó tiếng gọi "Mạn Mạn" quen thuộc.
Hình như là tiếng của Tạ Minh Đồ.
Tô Hiểu Mạn đầu , thì thấy một chiếc xe vận tải nhỏ màu xanh lam, là loại xe vận tải bốn bánh, phía mang theo cần cẩu, cũng coi như là loại hiếm thấy ở trong thôn. Cô đưa mắt về phía ghế lái.
Người ghế lái quen mắt, trông giống đàn ông họ Tạ nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vo-cua-vai-ac/chuong-85.html.]
“Mạn Mạn!”
Tô Hiểu Mạn khiếp sợ: "Hả??!"
Gà Mái Leo Núi
Hôm qua Tạ Minh Đồ mới học lái máy kéo. Sao hôm nay, mới là ngày hôm thôi, nâng cấp lên lái xe vận tải ?
— Tạ Cẩu Tử, bằng lái mà lái đúng ?!
Chiếc xe vận chuyển dừng bên cạnh hai , cầm lái mời hai cô lên xe. Lúc , lòng Tô Hiểu Mạn trăm mối tơ vò, lên chiếc xe do một giấy phép lái xe điều khiển chút nào.
Tô Hiểu Mạn: “…”
Cũng thời buổi , cần học để lấy chứng chỉ lái xe nữa?
“Mạn Mạn? Anh chở hai em về nhé.”
Tô Hiểu Mạn cảm thấy Tạ Minh Đồ vẻ tự tin thái quá, mang chút hoài nghi và lo lắng tên. Cô vẫn cùng Chu Hiểu Phượng lên xe, khi lên xe còn phát hiện thêm một khác, chính là Dương Trường Quế, vị hôn phu của Chu Hiểu Phượng.
Mới Dương Trường Quế nấp xe, để bọn họ thấy. Mãi cho tới khi Chu Hiểu Phượng yên vị, mới cố tình cất tiếng, khiến Chu Hiểu Phượng giật .
Chu Hiểu Phượng: “??? Sao ở đây?”
“Anh về cùng Tạ, Ôi, Hiểu Phượng, thật quá, chúng gặp .”
“Chắc đây là chị Hiểu Mạn ạ? Chị thật là xinh , dĩ nhiên trong mắt , Hiểu Phượng vẫn là xinh nhất.”
Đôi vợ chồng cưới ngọt ngào đến phát ngán, còn cặp “vợ chồng thật” bên cạnh thì chẳng chút động tĩnh nào. Tạ Minh Đồ im lặng cầm lái, Dương Trường Quế nghiêm chỉnh ở ghế phụ, đầu ngừng trò chuyện với Chu Hiểu Phượng.
Tô Hiểu Mạn thấy xe còn cả Dương Trường Quế thì cũng thấy yên tâm phần nào.
Ít nhất thì một giấy phép lái xe như Tạ Minh Đồ tự do điều khiển xe, mà bên cạnh còn một lái.