Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 345: Lắp điện thoại là để tám chuyện bát quái à?

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:06:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chờ đến ngày khi bọn họ xuất phát, cuối cùng khu phố cũng tin tức.

 

Đầu tiên là lắp một cái ở nhà chính, lúc Từ Đông Thăng gọi điện thoại về thôn, Từ Phụ Từ Mẫu đều kinh ngạc rớt quai hàm.

 

Bình Bình ở đầu dây bên gọi: “Sau ông nội bà nội nhớ bọn con thì gọi điện thoại nha, đây là điện thoại mới ở nhà chúng con đó!”

 

Từ Mẫu kinh ngạc: “Các con thật sự lắp điện thoại ở nhà ?!”

 

“Vâng, ăn buôn bán mà điện thoại thì thật sự tiện, nếu bố chuyện cần liên lạc với chúng con thì cũng sợ tìm thấy .”

 

Từ Phụ ha hả : “Tốt , điện thoại là tiện lợi, cần thư như nữa, bốn năm ngày cũng nhận .”

 

Từ Đông Thăng dặn dò bọn họ, ngoại trừ trai và chị dâu nhà , tùy tiện cho khác điện thoại.

 

“Cái các con cần lo lắng, chúng đều .”

 

, mấy tên trộm nhỏ trộm nhà các con bắt . Bọn đó khai, bọn chúng chuyên tìm những hộ Vạn Nguyên Hộ hoặc những gia đình giàu nổi tiếng đăng ký báo, mấy cái chăn chuyển từ nhà các con bán mấy đồng, cũng bồi thường cho chúng .”

 

“Lúc bọn chúng gây án ở một thôn khác, mấy công an cũ mai phục bắt quả tang ngay tại chỗ.”

 

Từ Mẫu giật lấy ống , mắng mấy câu thật ác mấy tên trộm đó: “Nghe một nhà ông lão còn bọn chúng g.i.ế.c, thật ! Đáng lẽ ngàn đao vạn kiếm! Bây giờ công an cũ bọn chúng đại khái phán t.ử hình là thoát . Số tiền gây án quá lớn, còn dính đến mạng .”

 

Từ Đông Thăng liếc mắt một cái Lâm Tuệ bên cạnh, hai đều thấy sợ hãi trong lòng.

 

Đây là một băng nhóm gây án mưu đồ từ nhân tính, nếu đêm hôm đó bọn chúng thật sự xông nhà họ, hậu quả chịu nổi.

 

“Bị bắt là , trừ hại cho dân. Tiền bồi thường nhiều lắm, bố cứ cầm lấy .”

 

“Ừm, thêm cho các con mấy cái chăn nữa, nếu Tết về sẽ cái để đắp.”

 

Ý định của là để hai cầm tiền tiêu xài, nhưng hai ông bà tự quyết định , cũng chỗ nào để tiêu tiền.

 

“Được, bố cứ tùy ý xử lý.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Lục Thẩm và Tam Thúc đang lén bên cạnh xúm : “Mấy gì thế? Nhà lão Tam lắp điện thoại ở nhà ? Cái chỉ đơn vị và trụ sở thôn mới thôi ?”

 

Từ Mẫu đắc ý: “Cái ở trụ sở thôn chúng là do lãnh đạo cấp lắp cho, tốn tiền gì. Còn cái của lão Tam là tự nó bỏ tiền lắp.”

 

“Ôi chao, thật khó lường! Một cái chắc tốn ít tiền nhỉ?”

 

“Cái đó thì , hỏi, nhưng chắc chắn là rẻ .”

 

“......”

 

Phía Lâm Tuệ cũng gọi điện thoại về nhà đẻ và Lương Thanh để báo điện thoại.

 

Khang Khang ở một bên dậm chân, bé chỉ mong gọi điện thoại cho sư phụ. Trước đó chuyển nhà gấp quá, còn kịp cáo biệt. Cậu bé với sư phụ rằng bây giờ mỗi ngày đều chạy quanh sân nhiều vòng, một chút cũng bỏ bê bài tập.

 

Nhà bọn họ bên náo nhiệt, quán ăn nhỏ bên cũng kém cạnh.

 

Thạch Đầu cầm một tấm bảng, bảo Tiểu Minh giá mượn dùng điện thoại lên đó. Bây giờ đang học nhận mặt chữ với Tiểu Minh, nhưng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, sợ hiểu.

 

Lão Ngô còn lấy cơm, xếp hàng .

 

“Alo, A Hành hả, ăn cơm ? , với là quán ăn nhỏ mà đến hàng ngày lắp điện thoại , tìm chúng thì gọi để lời nhắn, nhanh hơn gọi điện thoại ở khu phố nhiều.”

 

“......”

 

Có vài vốn là đến lấy cơm, thấy điện thoại, liền nhớ tới nào đó cần liên lạc.

 

Có vài vốn là đến gọi điện thoại, xếp hàng ngửi thấy mùi cơm thơm, cái bánh lớn trong miệng càng nhai càng thấy ngon, nhịn gọi một phần rau xanh xào bóng dầu ăn kèm với bánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-345-lap-dien-thoai-la-de-tam-chuyen-bat-quai-a.html.]

 

Lắp đặt một cái điện thoại, ngược còn thúc đẩy việc buôn bán của quán ăn nhỏ.

 

Giữa trưa ngày thứ hai, Trương Dương cuối cùng cũng tới thành phố.

 

Trước khi xuất phát, Từ Đông Thăng dẫn và Chu Chính căn tin ăn cơm trưa.

 

Trương Dương ghen tị. Vài năm là tài xế xe tải, vài năm vẫn là một tài xế xe tải. Lại , ở huyện thành và thành phố đều nhà cửa và cửa hàng, ở Quảng Châu còn một cái tiểu viện lớn như . Người so với , tức c.h.ế.t mà!

 

“Từ Lão Bản, thấy cá thể hơn chúng tài xế ?” Trương Dương hỏi nhỏ.

 

Từ Đông Thăng một đoạn thời gian thuê xe của Trương Dương . Anh tình hình đội vận tải ở trấn bây giờ đổi như thế nào, liếc mắt một cái , “Cái thế nào đây, công tác gì cũng xem mà. Có chính là quét đường cái cũng kiếm tiền, gì cũng uống gió Tây Bắc.”

 

Trương Dương một trận khựng . là như . Cùng là tài xế xe tải của đội vận tải , chính là thể kiếm bát đầy bồn đầy, chỉ xem ai gan lớn hơn và đầu óc linh hoạt hơn mà thôi.

 

Chu Chính khi ăn no, vỗ vai Thạch Đầu, dặn dò giúp việc chăm sóc một chút vợ và con gái.

 

Chuyển đến vài ngày, đặc biệt hỏi ý kiến của ông bà chủ, xác định sẽ sống lâu dài ở thành phố, thế là c.ắ.n răng mua một tiểu viện, hàng xóm với Cẩu Tử.

 

Đều là tiểu viện cũ kỹ giá hai nghìn tệ, bọn quyết định cùng khởi công, dỡ bỏ xây , đều xây tằng lâu ba tầng.

 

Trước khi phòng ở xây xong, một nhà ba bọn vẫn ở tại ký túc xá.

 

Thạch Đầu coi lời dặn dò của Chu Chính là nhiệm vụ, thẳng tiếng lớn trả lời “Vâng!”

 

Âm thanh dọa Tiểu Minh đang ngủ gà ngủ gật ở một bên giật .

 

Chu Chính , “Sau cần câu nệ như .”

 

Anh gãi đầu, cũng , “Quen , sửa .”

 

Chu Chính một lên đường cùng xe tải lớn, trong lòng kích động, cố gắng ghi nhớ kiến thức “chặn đường” mà ông chủ truyền thụ cho ...

 

Anh cũng là đến Quảng Châu mới , nguyên lai ông chủ cũng mua tài sản ở đây. Điều càng kiên định quyết tâm theo ông chủ của .

 

Từ Đông Thăng dẫn khắp các nơi ở Quảng Châu, cố gắng tìm kiếm quần áo kiểu mới.

 

Lâm Tuệ tưởng cuộc điện thoại đầu tiên cô nhận sẽ là tin tức về chiếc xe yêu quý của , ngờ là gọi điện về đặc biệt để bát quái với cô.

 

“...Vợ , thấy Lại Tam ! Hắn bây giờ cạo tóc gọn gàng, còn mặc một vest đen, trông đúng là , ch.ó chó.”

 

Mặc dù mặt vẫn đen như , nhưng là quả thật khác đây một trời một vực so với cái bộ dạng luộm thuộm .

 

Lâm Tuệ ở một đầu khác đảo mắt trắng dã, “Anh thế nào duyên với như chứ!”

 

“Nghiệt duyên mà!” Không đợi Lâm Tuệ tiếp, trực tiếp hạ quyết định , “Đại khái thật sự là trời sinh thù. Hắn thể đụng bí mật nhà chúng , cũng thể gặp bí mật của .”

 

“Cái gì bí mật?”

 

Mặt Từ Đông Thăng nhăn nhất đoàn, như chút ghét bỏ, “Hắn hình như là vợ lẽ cho .”

 

“Khụ khụ——” Lâm Tuệ suýt nước miếng sặc.

 

“Anh ngược ? Ai vợ lẽ cho ai?!”

 

Ngay đó, cô thấy đối diện gằn từng tiếng trả lời, “Lại Tam xách túi cho một nữ nhân già năm sáu mươi tuổi, thỉnh thoảng bóp vai đ.ấ.m chân, dường như một đóa hoa cúc, đây vợ lẽ cho thì là cái gì?”

 

“Phụ nữ nhị nãi, nam nhân chính là vợ lẽ. Hoặc là đổi một từ khác, tình nhân? Nhân tình?”

 

--------------------

 

 

Loading...