Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 350: XUẤT PHÁT ĐI HẢI NAM

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:06:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Không , vợ ơi, em nghĩ thế nào thể cho ?”

 

Từ Đông Thăng chững chạc đàng hoàng mở lời, thật, đôi khi cảm thấy vợ “ám ảnh” về chuyện mua nhà .

 

“Mua nhà ở Quảng Châu là bởi vì thường xuyên qua bên đó nhập hàng, cần kho.”

 

“Mua nhà ở Kinh Thị là vì nghĩ chuẩn cho bọn nhỏ học — bọn nhỏ nhất định thể thi đậu Kinh Thị, cái , dù cũng nhà ở Kinh Thị đáng tiền.”

 

“Thế nhưng chúng tại Hải Nam mua nhà? Chúng dùng tới. Hơn nữa, một căn hộ thương mại lớn mấy vạn tệ, đủ cho chúng mua mười căn nhà ở đây , cho dù em nhà tăng giá, mười căn nhà đất nền tăng giá nhanh hơn một căn hộ thương mại ?”

 

Lâm Tuệ ở góc độ của , quả thực thể nào hiểu hành vi đến một thành phố xa xôi để mua một căn nhà đắt tiền như .

 

chỉ thể dùng liệu để chuyện, tùy tay rút một tờ báo, tính toán đó, “Nguyên nhân chúng mua nhà ở đó để ở, cũng để cho thuê, trắng là, chính là kiếm lời chênh lệch giá.”

 

“Lãnh đạo coi trọng sự phát triển của phía nam, nhất là các thành phố ven biển, t.ử tế đếm thử những thành phố ven biển đó, nhất là đặc khu kinh tế, cùng là nhà tăng giá, nhà ở bên đó chính là đáng tiền hơn bên chúng nhiều.”

 

“Ví dụ như căn ở Quảng Châu, năm 85, mua xuống mất 7800 tệ, đến cuối năm 89, rao bán 18000 tệ vẫn tranh giành. Anh cửa hàng ở căng tin nhỏ trong thành phố, gần như cùng một thời điểm, lúc chúng mua xuống mất 2300 tệ, tốn 1000 tệ xây lầu, hiện tại giá 4500 tệ.”

 

“Cùng là tăng giá, cái chênh lệch quá lớn . Căn ở Kinh Thị chúng vẫn thể rút thời gian , nhưng dám bảo chứng, cùng là ba bốn vạn tệ, chúng nhất định thể mua căn nhà như nữa.”

 

Từ Đông Thăng những con giấy của cô, quả thực đủ kinh , nhưng cảm thấy quá mạo hiểm, “Một căn hộ thương mại cần mấy vạn tệ, vạn nhất lỗ vốn thì ? Giá nhà thể nào cứ tăng lên vô hạn .”

 

Lâm Tuệ , “Cho nên chỉ tính toán kiếm lời chênh lệch giá trong hai năm. Hai năm thời gian, giá nhà ở thành phố chúng sẽ xuất hiện tăng diện rộng, nhưng Hải Nam nhất định sẽ!”

 

cũng rõ hai năm sẽ tăng bao nhiêu tiền, dự đoán dè dặt , mặc dù là mỗi mét vuông chỉ tăng 200 tệ, một căn 80 mét vuông, chúng cũng thể kiếm ......”

 

“Mười sáu ngàn tệ!” Từ Đông Thăng thật sự là tính toán , tính toán xong thì nhảy dựng lên.

 

Mua một căn nhà để đó nhúc nhích còn thể kiếm một nhà vạn tệ ?! Hơn nữa nếu bọn họ cho thuê, hai năm còn thể thêm mấy trăm tiền thuê nhà!

 

Lâm Tuệ trong lòng cũng kích động, “Không sai!”

 

Từ Đông Thăng ghế, yên lặng suy nghĩ một hồi, cũng lợi ích lớn như cho chuyển động.

 

“Vậy chúng khi nào thì qua đó?”

 

“Lâm Vũ nhất là mấy ngày thể qua, bên đó khuyến mãi năm mới, dự đoán sẽ động thái lớn.”

 

“Gấp như ......” Từ Đông Thăng nhíu mày, lúc cuối năm cũng là thời điểm bọn họ bận rộn nhất.

 

“Để Chu Chính thử quản lý mấy cửa hàng, đều là đang kinh doanh bình thường, ngoại trừ tăng lớn khối lượng công việc, cũng sẽ xuất hiện vấn đề gì. Cứ từ tháng bắt đầu tiến hành khảo hạch đối với , nếu như biểu hiện ưu tú, thể thăng lên tổng quản lý cửa hàng đại lý .”

 

Xem hạ quyết tâm .

 

Từ Đông Thăng bắt đầu xoa nắn mặt cô, ở nhà thời gian dài, da che chắn nên trắng hơn , mềm mềm non non, dễ nắn.

 

“Biết , em mới là bà chủ lớn, đều em!”

 

Nhìn cái vẻ mặt tủi ủy khuất của , cô cũng ngại “bán” sắc , mỉm ngọt ngào với , “Đợi chúng kiếm tiền , nhất định mua cho một chiếc xe bảy vạn tệ!”

 

Từ Đông Thăng lúc mới thôi, bắt đầu chuẩn xuất hành.

 

Chu Chính nhận tin tức đều ngây , hoảng, “Lão, ông chủ, hiện tại cứ để quản lý bốn cửa hàng ?”

 

“Tạm thời cai quản giùm tổng quản lý cửa hàng.” Anh vỗ vỗ vai , “Cậu sợ ? Sau chúng còn mở nhiều cửa hàng hơn, đến lúc đó ?”

 

Chu Chính hít sâu một , nghiêm thẳng tắp, "Nhất định sẽ biểu hiện thật !"

 

Từ Đông Thăng cũng rốt cuộc cần bao lâu, cách xa, hơn nữa chuyện mua nhà thể lơ là, dứt khoát cùng giao cho việc phát lương nhân công cuối năm, quà Tết và lì xì năm mới.

 

Làm đầu tiên tin năm sẽ tăng lương, vẻ mặt của Chu Chính sắp giữ nổi nữa .

 

cũng là sắp bốn mươi tuổi , vẫn thể định , tràn đầy nhiệt huyết, càng để tâm hơn công việc.

 

Lâm Tuệ ở nhà dọn hành lý cho bọn nhỏ, nhưng gặp một nan đề.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-350-xuat-phat-di-hai-nam.html.]

Chó, thỏ và gà đều ai cho ăn.

 

Cơ hội báo thù của Bình Bình tới, nó gọi Liên Kình qua, khoác lên bờ vai của .

 

"Là em thì giúp bọn nuôi , bằng cho ăn thịt thỏ nữa, gà rán cũng mà ăn, ồ còn chả giò, phở lạnh mì lạnh nữa chứ......"

 

Liên Kình mím chặt môi, cúi đầu phân gà trong lồng, phân ở nhà thể bán, Dì Lâm lấy trồng rau.

 

"Được, , các về sớm nhé."

 

"Hì hì, em !" Bình Bình trộm.

 

Cho ngày nào cũng sửa bài tập cho ! Thối c.h.ế.t !

 

Đợi khi hết thảy dặn dò rõ ràng, Lâm Tuệ gọi điện thoại về cả hai bên quê nhà, rằng bọn họ công tác, điện thoại ở nhà tạm thời , bảo họ nếu tìm cũng cần lo lắng.

 

Lâm Tuệ cũng dẫn theo Lâm Hoành đang nghỉ phép sớm, bảo giúp xách đồ trông bọn nhỏ, dù chuyến bọn họ cũng bao xa.

 

Lâm Hoành phấn khích đến mức cả đêm ngủ ngon. Cậu ít khi tàu hỏa, nơi xa nhất từng tới chính là trong thành phố.

 

Lâm Tuệ bảo trông bọn nhỏ, vặn, phấn khích quá mức, đôi mắt mở tròn xoe, chẳng buồn ngủ chút nào, sợ đồ đạc trộm.

 

Sáu một toa xe nhỏ, giường cứng, quấy rầy, Lâm Tuệ cũng thể xuống nghỉ ngơi.

 

Bọn họ ở xe đều thể cảm nhận rõ ràng càng về phía Nam thời tiết càng ấm áp, bọn họ chuyển hai chuyến tàu hỏa mới tới Hải Nam.

 

Xuống xe, trán bọn họ thậm chí còn đổ mồ hôi, mặc áo bông dày, thật sự quá nóng.

 

Người địa phương đều mặc nhất kiện áo khoác mỏng, bước chân nhẹ nhàng, tạo thành sự đối lập rõ rệt với bọn họ, bên ngoài.

 

Mấy đứa nhỏ như những kẻ nhà quê từng quen mặt cảnh đời, há hốc mồm, trợn tròn mắt.

 

"Cây bên mọc cái dáng vẻ ?"

 

"Phía cây cành, chỉ đỉnh đầu mọc lá xanh, mấy quả kỳ quái quá."

 

Lâm Hoành đắc ý, mở miệng khoe khoang, " cho các cháu , đây là cây dừa, kẹo từ dừa ăn ngon lắm!"

 

"Cậu út, dừa ăn ? Cậu ăn thế nào ? Dừa thành kẹo bằng cách nào? Kẹo dừa hương vị gì ạ?"

 

Lâm Hoành kẹt, "Sao các cháu lắm vấn đề thế!"

 

Mấy thứ ! Cậu cũng chỉ là học gì bán cái đó mà thôi!

 

Lâm Tuệ vỗ đầu , "Làm trò hề đấy, dẫn ngoài để quen mặt cảnh đời, học thêm chút kiến thức , bằng cháu ngoại trai cháu ngoại gái của sẽ chê đấy."

 

Từ Đông Thăng lặng lẽ liếc mắt một cái quả dừa cây, ừm, cũng là kẻ nhà quê, gì hết. Sau xem TV nhiều hơn!

 

Lâm Tuệ dựa theo địa chỉ Lâm Vũ đưa mà tìm tới, tiên thuê ba phòng ở nhà khách gần đó.

 

bọn nhỏ lớn , chen chúc một chiếc giường nhỏ cũng ngủ .

 

mượn dùng điện thoại của nhà khách gọi cho Lâm Vũ, ban đầu là một đàn ông xa lạ bắt máy, hô về phía nào một tiếng, "Sếp, điện thoại, một phụ nữ gọi tới."

 

Bên mới đổi .

 

"A Tuệ, các cô tới ?"

 

" ."

 

Lâm Tuệ cho tên nhà khách, .

 

Người đến cũng nhanh, cúp điện thoại tới mười phút tới .

 

--------------------

 

 

Loading...