Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 355: Lời đồn

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:07:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bọn thật sự dùng hết tiền đền bù giải tỏa để mua xe ?"

 

" chứ ! Cô Lão Từ , xe lái về làng , mới tinh tươm. Trách trách trách— là thứ đầu tiên trong làng đó!"

 

Những tin tức vỗ đùi đỏ cả lên, kế hoạch đổ bể, thế là bộ mặt nịnh hót ban đầu đổi sang một bộ khác.

 

"Phát đại tài thì thèm để ý đến họ hàng nghèo nữa! Cũng chẳng xem là cái dạng gì, còn nhờ chúng tìm mối mai cho đấy! Hồi đó nhà nào trong làng con gái cũng chịu gả."

 

" , giàu thì quên hết chuyện ."

 

"Người tiền đều là cái bộ dạng keo kiệt bủn xỉn, gặp lúc họ hàng gặp khó khăn cũng chịu giúp đỡ một tay, khinh! là keo kiệt!"

 

Bố Từ Mẹ Từ những lời nhàn rỗi , tức đến mức c.h.ử.i rủa ầm ĩ.

 

Từ Đông Thăng thấy đủ loại như nhiều , ngược một chút cũng tức giận, nhưng cũng chọn thời điểm bữa tối, lúc nhiều nhất, đến gốc cây đa ở trụ sở thôn.

 

Bầu khí vốn đang náo nhiệt, đến, liền trở nên yên lặng.

 

Vẫn mặt dày, chào hỏi , nhưng Từ Đông Thăng chẳng nể nang chút nào, luôn luôn như , bất quá chỉ là một hai năm nay ăn buôn bán nên mới chịu năng khéo léo hơn.

 

Bây giờ ở đây, cũng cần kiêng dè những điều đó.

 

"Tiền của , dùng thế nào mà còn kiêng dè sắc mặt khác ?"

 

" thì quên là cái dạng gì, thấy ngược là các quên ." Anh lạnh một tiếng, "Lúc phát tài, các từng từng tránh xa tít tắp. Sao đợi đến khi tiền , ngược xúm thèm để ý đến họ hàng nghèo nữa?"

 

"Lòng ai cũng một cán cân, bất quá chỉ là giả vờ ngu ngơ khi rõ. Các chính là chiếm lợi lộc gì, cứ cho sướng miệng cũng , dù các cũng chẳng việc gì khác để , chỉ là rảnh rỗi đến mức chỉ thể ở lưng lời chua ngoa thôi, cũng thể hiểu ."

 

Thần sắc khác , ở lưng thì hăng say, giờ múa may mặt chính chủ thì ngay cả một cái rắm cũng dám thả.

 

Mẹ Từ giận dữ đùng đùng, hai tay chống nạnh, nước miếng suýt nữa phún ngoài.

 

"Chúng tự dựa tay chân kiếm tiền sạch sẽ gọn gàng, chướng mắt ai mà đỏ gay thế? Suốt ngày uống cháo chỉ uống giấm, lời chua loét đến mức cách mười dặm cũng ngửi thấy!"

 

"Có chính là thấy nhà chúng sống , cả ngày ở lưng ."

 

" thấy trong những thậm chí còn kẻ lão Tam nhà chúng cứu khỏi cái ổ trộm cắp , còn lão Tam nhà chúng thu mua rau củ của nhà họ, các nhận ân huệ của lão Tam nhà , giúp đỡ còn tính, còn hùa theo đổ thêm dầu lửa! Lời cảm ơn ngoài miệng ca tụng đều trộn lẫn phân ch.ó ?! Cũng sợ già rút lưỡi xuống địa ngục!"

 

Lời bà khó , vài chột đỏ mặt, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ sợ chạm mắt, lén lút vòng về nhà.

 

Thím Vương cũng tức giận, bà ở một bên phụ họa, "Bây giờ rau nhà chúng bán phần lớn vẫn là bán cho cửa hàng của học trò lão Tam đó, bọn họ, chút rau của các bán một phân tiền cũng kiếm ! Thế mà dám ở lưng khua môi múa mép, thấy những rảnh rỗi việc gì cũng đừng mang rau qua nữa, thu nhà các !"

 

Lập tức ngây , liên tục xin cầu xin, rằng lúc chuyện phiếm chỉ thích hùa theo vài câu, cũng thật sự ý đồ gì.

 

Lời nhàn rỗi của trong làng luôn là " ý đồ gì, bất quá vài câu, cũng rụng miếng thịt nào," nhưng roi đ.á.n.h thì đau, lúc đụng đến lợi ích của thì cái gì cũng .

 

Từ Đông Thăng đáp trả, bày tỏ thái độ của , đó thì mặc kệ những chuyện tiếp theo, quản cũng quản .

 

Nói , ngày Lâm Hoành về nhà, thật đúng là phong quang cực kỳ.

 

Cậu Hai Lâm đặt đống lớn hàng Tết mua giỏ, treo hai bên xe mô tô. Cứ như , năm nay họ về làng, gánh nặng thể giảm nhiều.

 

Có một chiếc mô tô quả thật là tiện lợi hơn nhiều. Anh mua một chiếc xe đạp cũ cho nhà dùng hằng ngày, nhưng là hiện giờ bản còn coi trọng xe đạp nữa, tốc độ quá chậm, đồ đạc mang theo cũng ít.

 

Vốn chỉ tính toán để Lâm Quả một ở ghế theo về thôn, nhưng là hai chị em gái Đào Tử, Mai T.ử vui, cứ nhất quyết đòi cũng mô tô một hồi.

 

Thế là Lâm Hoành cố gắng chen chúc, nhích tới nhích lui, nhường cho Lâm Quả nửa cái mông, hai chị em gái liền ôm ở ghế .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-355-loi-don.html.]

Cũng may là mùa đông, đường mô tô gió thổi cũng cảm thấy lạnh hoặc nóng.

 

Đường núi về thôn càng gập ghềnh hơn, một đoạn đường còn khá hiểm trở, Lâm Hoành một đường lo lắng đề phòng, Về đến nhà thì trán đều đổ mồ hôi.

 

Ba tỷ hiểu tâm lý của , vui vẻ dường như trúng giải đặc biệt .

 

Bố Lâm, Mẹ Lâm thấy tiếng mô tô, đều chạy lộ đón, ngờ là con gái và con rể.

 

"Sao là con lái? Anh rể con ?"

 

Lâm Hoành bảo bọn họ dỡ đồ xuống .

 

"Anh rể mua một chiếc xe , con liền cầu xin cho con mượn chiếc mô tô lái về, tiện hơn."

 

Anh thấy bố trợn mắt, vội vàng bổ sung, "Con mua vài thùng xăng , dùng xe miễn phí ."

 

"Cái cũng giống lời , mau đẩy chiếc mô tô trong nhà kho , kẻo một hồi đứa nhỏ quá nhiều, hỏng mất."

 

Trong dịp Tết, tiệm tạp hóa của bọn họ từ sáng đến tối đều đứa nhỏ tới chơi. Cũng nhiều thích tụ tập ở đây sưởi ấm trò chuyện, nhiều tay chân lộn xộn, một cẩn thận, thể xả hết lốp xe của con luôn đấy.

 

"Vâng." Lâm Hoành từ từ đẩy xe trong, nháy mắt với Lâm Chí đang tiếc nuối ở một bên, "Hôm khác chở em."

 

Cậu lúc mới vui vẻ lên.

 

Đại Ca Lâm sốt ruột , ba câu hỏi liên tiếp tới, "Vừa mới con rể mua xe hả? Mua ở ? Nhiều ít tiền? Có đắt ?"

 

"Ai nha, chắc chắn là đắt , cần nghĩ cũng . Ngày mồng hai tết bọn họ sẽ trở về, chắc chắn sẽ lái xe tới, các đến lúc đó hỏi."

 

Đại Ca Lâm nghĩ nghĩ cũng , dứt khoát thu hồi tâm tư, múc một thùng nước, lấy khăn mặt t.ử tế lau chiếc mô tô từ xuống một .

 

Ngày mồng hai tết, Từ Hồng Mai dẫn theo chồng con về nhà đẻ, tay bao lớn bao nhỏ, còn nhiều hơn cả lễ vật mang về khi thành năm đó.

 

Cũng thật là trùng hợp, lúc lướt qua xe của Từ Đông Thăng.

 

Cửa sổ xe đóng, đầu, ánh mắt đối diện với Vương Hữu Dư, đó bình tĩnh con đường phía .

 

Một nhà ba bụi bẩn bay qua tạt một khuôn mặt.

 

"Cái, cái lão Tam mua xe ?" Từ Hồng Mai thể tưởng .

 

Vương Hữu Dư nghiêng đầu xe, đẩy cho Từ Hồng Mai, đó đuổi theo, ở phía gọi: "Lão Tam, Lão Tam——"

 

Tốc độ xe nhanh, bọn họ thể thấy cửa sổ xe từ từ lên, hiển nhiên trong xe thấy tiếng gọi, chỉ dừng , ngược còn lái nhanh hơn.

 

Vương Tuyết hổ chịu nổi, cô sợ hãi vỗ vỗ lớp bụi đầu, mới đối mắt với cô em họ nhỏ, đối phương ở trong xe, mặc một váy nhung màu đỏ tươi, kẹp tóc đầu đều tinh xảo xinh , dường như là búp bê Tây trong thành phố .

 

Nhìn bản , rõ ràng mới là đứa nhỏ trong thành phố, hiện giờ chật vật, mặt mũi lấm lem như thế .

 

"Phì phì phì!" Vương Hữu Dư vứt bỏ khói xe, thấy thật tại thể đuổi kịp nữa, đầu tiếp tục về phía thôn.

 

Đi một đoạn, trở về thành .

 

Người trong thôn đang chuyện gì? Lão Tam tiêu hết sạch tiền bồi thường giải tỏa ?

 

Anh còn mở miệng, tiêu hết chứ?!

 

 

--------------------

 

 

Loading...