Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 365: LÀM TIỂU ÔNG CHỦ HAY LÀM LAO ĐỘNG PHỔ THÔNG?
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:07:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“...Liên tiếp ba ngày đều thức ăn thừa, hơn nữa còn thừa ít.” Tiểu Minh báo cáo với ông chủ, trong lòng thấp thỏm.
Bố là đầu bếp chính, chịu trách nhiệm về chuyện , nhưng bọn họ đều nếm thử qua , cơm canh đều giống như khi, đổi, thậm chí còn ngon hơn lúc ban đầu chút.
Từ Đông Thăng hỏi: “Có hỏi khách nhân đến tiệm ăn cơm ? Có lẽ bọn họ đề nghị gì với tiệm ?”
Tiểu Minh và Thạch Đầu đều gật đầu: “Hỏi qua , nhưng bọn họ vấn đề gì.”
Tiểu Minh liếc mắt một cái ông chủ, ngượng ngùng: “Có khách nhân cảm thấy đắt, nhà khác đắt bằng nhà chúng .”
Từ Đông Thăng im lặng. Đắt? Cơm canh bên chỉ bằng một nửa giá tiền của nhà hàng, thể đắt ? Nếu chỉ ăn cơm canh bình thường, mấy hào tiền là thể ăn no căng bụng .
Bất quá, nắm bắt trọng điểm: “Nhà khác? Là gần đây mở thêm tiệm mới ?”
“Vâng, ở phía chúng .” Tiểu Minh lúc tin tức , còn đặc biệt bảo nhà qua đó mua một phần cơm.
“ nếm thử qua , bằng cơm canh của chúng ngon, nhưng rẻ và nhiều, phần lớn là món chay hoặc món trộn lẫn chay mặn, giá tiền chỉ bằng một nửa của chúng .”
Thạch Đầu chỉ cho cửa tiệm thứ ba cùng một dãy: “Có vài khách quen đưa tin cho chúng , rằng tiệm bên dự đoán cũng khai trương , cơm canh bán cũng giống như của chúng .”
Khoảng cách gần như , rõ ràng là qua đây chia một phần lợi.
Đối với bọn họ mà là chuyện , nhưng đối với dân gần đó mà là chuyện , phạm vi thể lựa chọn rộng hơn, đại đa vẫn khuynh hướng lựa chọn tiệm rẻ hơn.
Bất quá Từ Đông Thăng tính toán qua, lượng nước và điện tiêu thụ trong tiệm quá lớn, quầy hàng nhỏ bình thường thể so sánh . Vật giá vốn dĩ đang tăng, thể ngược mà giảm giá.
Anh kéo Chu Chính qua, bảo lấy phận trợ lý tổng quản lý tiệm cùng tham dự cuộc họp.
“Việc kinh doanh thể kiếm tiền nhất định sẽ thiếu cạnh tranh, qua đây chia một phần lợi chỉ sẽ càng ngày càng nhiều, điều chúng thể chính là cố gắng đảm bảo chất lượng món ăn, đây là phần chú Hoàng và chú Lý phụ trách.”
Hai vị đầu bếp gật đầu: “Ông chủ yên tâm, chuyện khác dám , hiện tại con phố ai món ăn gia đình thể ngon hơn chúng !”
Từ Đông Thăng gật đầu: “ tin tưởng tay nghề của hai chú, đây là cơ bản để tiệm duy trì việc kinh doanh. Ngoài , chúng còn nghĩ biện pháp lôi kéo khách hàng ngoài con phố .”
“Ở xa bọn họ sẽ nguyện ý tới chỉ vì ăn một bữa cơm ?” Chu Chính chút lo lắng.
Đại đa vẫn dựa hai chân bộ, nếu là , đại khái là tốn hai ba mươi phút bộ qua đây ăn một bữa cơm trưa. Thời gian dùng cơm vốn dĩ nhiều, tự nhiên tốn đường .
Từ Đông Thăng một về mô hình Lâm Tuệ từng đề cập đó: “Chúng tiên thí hành ba tháng thời gian, xem thể .”
Chu Chính đổi vị trí suy nghĩ, nếu mỗi ngày đưa cơm tới cửa, tiết kiệm thời gian của , tự nhiên là nguyện ý. Bất quá nếu như phí giao cơm quá đắt, thỉnh thoảng một hai còn , lâu dài xuống sợ cũng là chịu nổi.
Những khác , qua chuyện phiền toái vất vả như , còn đặc biệt đưa cơm tới tận nhà, bao nhiêu phiền phức, chỉ vì kiếm chút ít tiền đó.
chi phí đều là ông chủ bỏ , chính nguyện ý, những khác tự nhiên sẽ ý kiến gì.
Thế là Từ Đông Thăng liền đề xuất với Tiểu Minh, bảo hỏi thử xem bạn bè nào nguyện ý phần công việc .
Tiểu Minh nghĩ một chút: “Nhất định là trẻ tuổi ?”
“Không nhất định, chỉ cần quen thuộc với địa phương là . Bất quá mùa hè sắp tới , chạy ở bên ngoài cần một phần thể lực, thể cường tráng là cơ bản.”
Thế là Tiểu Minh liền đáp ứng.
Trong đại viện ở ít đều là việc hoặc bình thường nhận chút công việc lặt vặt nhỏ như dán hộp giấy vân vân từ phố phường, chỉ miễn cưỡng nuôi sống gia đình mà thôi.
Vừa cửa hàng của nhà họ Huỳnh đang việc tuyển chạy việc vặt, mỗi tháng ít nhất cũng 20 tệ, liền tới đăng ký.
Tiểu Minh chọn một thiếu niên mười lăm tuổi và một đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, một hoạt bát, một trầm , ngoại lệ đều vài chữ, quan trọng là tính toán cộng trừ đơn giản, dễ lừa.
Lâm Tuệ một bản mẫu thực đơn đơn giản cho cửa hàng, đó mua một xấp giấy trắng, bảo An An dùng bút sáp màu lên tên cửa hàng, địa chỉ và điện thoại thật to.
An An xem truyện tranh thiếu nhi cùng cả và thứ hai nhiều , thích chữ tròn trịa đáng yêu, còn vẽ thêm một con ch.ó nhỏ bằng nét vẽ ở bên cạnh, trông ngây thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-365-lam-tieu-ong-chu-hay-lam-lao-dong-pho-thong.html.]
Mặt tờ giấy là thực đơn và giá cả trong cửa hàng mà hai em Khang Khang cùng chép.
Bình Bình chép xong một tờ xoa cổ tay, đôi mắt tròn xoe đảo đảo .
“Mẹ ơi, Tiểu Minh việc trong cửa hàng kiếm tiền, bọn con giúp cửa hàng việc, tiền công ạ?”
Lâm Tuệ chép xong hai tờ thực đơn cũng thấy mệt.
Cô bưng cốc men tráng lên uống miếng nước, đó liếc mắt một cái đứa con trai thứ hai tinh quái , hỏi ngược : “Thiếu Đông gia việc cho cửa hàng cũng gọi là giúp việc ? Đông gia còn cần tiền công, Thiếu Đông gia đòi ai?”
Bình Bình á khẩu trả lời . Khang Khang liếc mắt một cái , chữ tay ngay ngắn nắn nót: “Con còn kiếm tiện nghi từ ?”
Bình Bình lẳng lặng cúi đầu suy nghĩ một chút, với : “Vậy hôm nay con Thiếu Đông gia nữa, con công nhân lao động giản đơn.” Công nhân lao động giản đơn thì tiền công.
“Nếu công nhân lao động giản đơn, con cửa hàng bưng đồ ăn lau bàn mới tiền, giống như Tiểu Minh của con .”
Bình Bình há to miệng: “Con, con cũng lau bàn ạ?”
“ , công nhân lao động giản đơn thì những việc bẩn thỉu mệt nhọc đó, con tiền thì như thế. Con chọn một cái , công nhân lao động giản đơn Thiếu Đông gia?”
Cậu bé nghĩ một chút, ban ngày còn học thuộc lòng bài khóa, bài tập, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng cửa hàng bưng đĩa thì cũng quá mệt mỏi , chút thời gian nghỉ ngơi nào cả.
Vai bé rũ xuống, yếu ớt: “Con vẫn Thiếu Đông gia ạ.”
Lâm Tuệ liếc mắt một cái bé: “Được , là các con vất vả trong thời gian , đợi bận rộn qua đợt , thể thỏa mãn một tâm nguyện của các con, mỗi tặng một món quà.”
Mắt ba đứa trẻ đều sáng lên: “Quà gì cũng thể đòi hỏi ạ?”
“Trong vòng mười tệ thôi nhé.” Món quà hề rẻ chút nào! Đây là phần thưởng kèm với việc bọn trẻ ngoan ngoãn việc nhà mỗi ngày.
Bình Bình lập tức như tiêm m.á.u gà, giọng cao lên một : “Con nhất định sẽ chép thật !”
Liên Kình ở nhà đợi lâu mà bạn bè vẫn tới, sốt ruột. Cậu đồng hồ tay, bảy giờ , bình thường giờ bọn họ đều cùng đá bóng.
Đợi đến khi chạy đến nhà họ Từ, thứ thấy là những bạn đang nghiêm túc bài tập, kinh ngạc. Bình thường hề nghiêm túc như . Ngay cả Dì Lâm cũng đang cắm cúi .
Bình Bình chỉ kịp liếc mắt một cái , cúi đầu tiếp tục : “Bọn việc bận, thời gian tự đá bóng .”
Tự đá bóng thì ý nghĩa gì, Liên Kình vui, chạy tới xem. “Các đang cái gì ?”
“Viết thực đơn của cửa hàng, phát ngoài cho xem.”
Liên Kình thấy ba bọn họ vẽ vời chữ, bên cạnh còn nhiều giấy trắng, vì thế cũng cầm bút lên cùng chép với bọn họ, tốc độ còn nhanh hơn mấy .
Lâm Tuệ so sánh một chút chữ của bọn trẻ, rõ ràng chữ của Liên Kình bút lực mạnh mẽ, nét chữ ngay ngắn, hơn một ít. So với đó, hai em Khang Khang cũng chỉ còn sự ngay ngắn thôi.
Bất quá , chỉ cần thể cho rõ ràng là , yêu cầu cao.
Liên Kình liên tiếp giúp bọn họ chép hai mươi tờ thực đơn, tay chép mệt mỏi mới về nhà.
Triệu Tình và Liên Thanh mặc đồ ngủ, dựa sát xem TV, thấy con trai cầm một xấp giấy tay, tiện miệng hỏi đó là cái gì.
Liên Kình đưa qua, Triệu Tình rút một tờ , tiên thấy con ch.ó nhỏ ở mặt , trông khá đáng yêu, lật ngược mới phát hiện đó là thực đơn.
"Đây là thực đơn của cửa hàng nhà họ Từ, sắp bắt đầu kinh doanh dịch vụ giao đồ ăn tận nơi. Nếu bình thường công tác bận quá, thời gian về nhà ăn cơm, thì gọi điện thoại bảo giao đến đơn vị."
Liên Thanh liếc những tờ giấy tay con trai, "Con mang nhiều thứ đến, tất cả đều là cho bố ?"
Liên Kình mím mím môi, "Công tác ở bệnh viện bận rộn, ba bữa ăn bất định lợi cho sức khỏe, bố bảo trọng thể mới ."
--------------------