Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 369: Không Muốn Về Kinh Thành

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:07:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân viên nhà hàng mang bánh kem đến cho họ, hát một bài Chúc mừng sinh nhật.

Lâm Tuệ cũng nhắm mắt ước một điều ước, chúc mạnh khỏe, vạn sự như ý.

Tuy sáo rỗng, nhưng đây là điều ước chân thành và quý giá nhất.

Vừa mở mắt , cô thấy mặt thêm một hộp trang sức, khỏi mỉm . Lần thật sự quá nhiều bất ngờ.

Từ Đông Thăng lấy chiếc vòng ngọc bên trong , đeo tay cô.

Trong suốt và sáng bóng, ngay cả ngoại đạo cũng thể nhận chất ngọc .

“Trước đây mua trang sức vàng cho em, lo lộ giàu nên đeo mấy, chỉ chiếc nhẫn vàng tay thôi, thấy vẫn còn quá đơn giản. Anh hỏi ý kiến cô Triệu, cô ngọc dưỡng , hợp với em, kín đáo.”

Anh ngày nào ngủ cũng sờ cổ tay vợ, cỡ vòng nào , đeo lỏng một chút, sẽ thoải mái hơn.

Lâm Tuệ giơ tay lên, bên trong chiếc vòng ngọc như nước chảy, càng càng thích.

“Cảm ơn chồng, em thích.”

Từ Đông Thăng đầu , ba đứa con đang mở to mắt họ.

Chậc! Lẽ nên dẫn chúng theo, lúc đáng lẽ nhận một nụ hôn của vợ .

, tối nay đòi !

Từ Đông Thăng nghĩ , vui vẻ, gắp thức ăn cho các con.

An An cũng thích chiếc vòng ngọc cổ tay , bé chiếc dây tay màu đỏ giống như các đang đeo, cái cũng , nhưng .

“Bố ơi, sinh nhật bọn con cũng sắp đến , thể đổi dây tay mới ạ? Chú gà con cũng sáng nữa, cần đ.á.n.h bóng.”

Từ Đông Thăng đang múc canh cho vợ, giờ phút trong lòng là vợ, để ý đến con cái, thèm bé mà đáp, “Nói , .”

Lâm Tuệ vốn định hỏi còn tiền tiêu vặt , thôi bỏ , vui vẻ thế chắc là còn.

Kết quả thi của bọn trẻ nhanh, công bố một tuần.

Không phụ lòng Liên Kình giúp chúng mua đề thi, ba em còn bao trọn ba vị trí đầu, đều đạt điểm tuyệt đối.

Mặc dù lý do đề thi đơn giản, giáo viên nương tay, Lâm Tuệ đoán chừng những đứa trẻ khác cũng quá coi trọng kỳ thi mang tính hình thức .

nữa, chúng sắp nhập học thuận lợi ngôi trường trong học kỳ mùa thu mới, trở thành ba học sinh lớp ba đáng tự hào!

Kìm nén gần nửa năm, Lâm Tuệ cũng đồng ý cho chúng nghỉ hè, sẽ giống như những học sinh tiểu học khác, ngày ngày ở nhà ăn uống vui chơi, thể thư giãn một thời gian.

Bọn trẻ vui vẻ, còn bạn nhỏ Liên Kình thì mặt cứ bí xị mấy ngày liền.

“Mẹ, con Kinh Thành.”

Triệu Tình lấy lạ, “Ông bà nội nhớ con, sinh nhật nào con cũng về, năm nay đột nhiên về?”

“Về đó vui, ngoài việc ăn cơm với một đám quen , chẳng gì để nữa.”

Triệu Tình khựng , sang Liên Thanh ở đầu ghế sofa, để quyết định.

Liên Thanh liếc đứa con trai ủ rũ, “Là sinh nhật con, con tự quyết định. Nếu quyết định , thì tự gọi điện thoại cho ông bà nội nhận .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-369-khong-muon-ve-kinh-thanh.html.]

Liên Kình suy nghĩ gật đầu, tuy kính trọng ông bà nội, nhưng vẫn .

“Con gọi điện cho bà nội.”

Cậu bé bên cạnh máy điện thoại, suy nghĩ một lúc, sắp xếp lời lẽ xong xuôi, bấm gọi về Kinh Thành.

“A lô, bà nội, cháu là Tiểu Kình.”

Mẹ Liên bình thường ở nhà chỉ uống ngắm hoa, nhận điện thoại của cháu trai, trong lòng đỗi vui mừng, “Cháu ngoan, nhớ gọi điện cho bà?”

Mẹ Liên nhớ rõ sinh nhật bé, “Hai ngày nay sắp xếp hành lý ? Không cần sắp xếp cũng , bên chuẩn hết , thiếu đồ dùng cho cháu , là năm nay về sớm một chút?”

Liên Kình đột nhiên cảm thấy , bé mở miệng khép , cuối cùng vẫn nhỏ, “Cháu xin , bà nội, sinh nhật năm nay cháu ở đây ăn mừng, về chỗ ông bà nữa ạ. Để đến Tết Trung thu cháu sẽ qua thăm ông bà.”

Mẹ Liên lo lắng, “Sao năm nay về? Có chuyện gì ở nhà ?”

Liên Thanh dậy, cầm lấy ống từ tay con trai, dựa ghế sofa, lười biếng giải thích hộ con trai, “Thằng bé nghỉ hè với bạn bè của nó.”

Đối với Liên Thanh, Mẹ Liên còn khách khí nữa, giọng tăng lên hai tông, “Ở nghỉ hè với bạn bè hai tháng ? Các con ở xa như , khó khăn lắm mới kỳ nghỉ dài như thế, thể về thăm nhà ?”

“Dù về dịp sinh nhật, thì tháng Tám cũng về chứ?”

Liên Thanh tay đưa ống xa một chút, tay trái thuận tiện xoa đầu con trai đang xù lên, “Làm bọn trẻ con chơi gì, thời gian ngày nào cũng theo dõi nó.”

“Anh thời gian, vợ ? Cô ngày nào cũng quản con nhà khác, con thì quản? Hai đứa mà vô trách nhiệm như ?!”

Triệu Tình nhét trái cây miệng, đúng là họa vô đơn chí.

Liên Thanh ừ ừ qua loa vài câu, “Nếu thời gian chúng sẽ về.”

Ngụ ý, thời gian thì về.

Sau khi cúp điện thoại, Liên Thanh cúi đầu đối diện với ánh mắt con trai, “Được , đừng xị mặt nữa, chơi .”

Liên Kình ngay lập tức vui vẻ trở .

Lúc Bình Bình và Khang Khang chạy đến, hỏi bé, “Bọn tớ sẽ về làng chơi một tuần, cùng ? Cứ ngủ với hai đứa tớ.”

Liên Kình ngơ ngác, “Về làng gì?”

“Mẹ tớ về làng tránh nóng, với tớ về giúp trông coi thu hoạch lương thực, sợ ông bà lo xuể.”

“Cậu với bọn tớ ? Lúc đó bọn tớ sẽ dẫn leo núi, còn thể bắt cá nữa.”

Nghe vẻ vui, Liên Kình đầu bố một cái, trong mắt đầy vẻ rục rịch.

Triệu Tình đồng ý, “Đi , con còn chạm râu ngô bao giờ, lúa mạch cũng phân biệt , thể mùi vị cuộc sống .”

Việc đồng ý thì bố thường phản đối, Liên Kình vui mừng khôn xiết, lập tức sắp xếp vali nhỏ của .

Triệu Tình qua giúp đỡ, cô từng sống ở nông thôn, nên mang những gì cho con.

vì là đến nhà khách, cô còn cửa hàng mua một ít đồ hộp, bánh quy và các loại quà cáp khác, phép tắc thể thiếu.

Lần về quê, Từ Đông Thăng thể cùng. Việc giao thức ăn ngoài của nhà ăn nhỏ ngày càng phát triển, trông coi.

, chỉ một Lâm Tuệ lái xe đưa bốn đứa trẻ lớn dở về nhà.

 

Loading...