Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 373: Cặp vợ chồng già lại ra cửa
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:07:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cặp vợ chồng già đeo chiếc túi cũ nát, đóng cửa tiệm tạp hóa .
"Không cần đóng quá kỹ , lát nữa chúng , cứ để thằng nhóc Quốc Hoa qua đây trông coi."
"Lão Từ, A Tú, hai đấy?"
Dì Vương đang quét sân cửa, thấy cặp vợ chồng già vẻ sắp xa, tò mò.
Họ hàng đều ở mấy thôn gần đây, thăm cần mang quần áo. Ồ, còn Lão Tam ở trong thành phố nữa.
Quả nhiên, Từ : "Chúng gửi lương thực cho Lão Tam, cửa hàng hết lương thực ."
Nói thì cũng bởi vì việc kinh doanh quá , lương thực tiêu hao quá nhanh.
Cửa hàng ở bên huyện thành mua lương thực của hai ông bà, còn lương thực ruộng đất nhà Lão Tam thì cung cấp cho cửa hàng ở thành phố.
Lần Lâm Tuệ về thôn, chỉ mang lương thực cũ còn sót , lương thực mới hai hôm nay mới phơi khô xong.
Dì Vương hâm mộ, bà còn thành phố bao giờ, mà cặp vợ chồng già vài chuyến .
"Hai bằng cách nào? Đi ô tô tàu hỏa? Nhiều lương thực như , mà mang ?"
"Thuê xe ba bánh của vợ con trai, chở chúng , một chuyến mang ít."
Dì Vương cũng trai thứ hai của Lâm Tuệ đang dùng xe ba bánh điện để chở khách, thỉnh thoảng cũng giúp chở hàng.
Nhắc đến chuyện , bà đặt chổi xuống: "Con trai chiếc xe ba bánh đó , cũng cùng bà qua hỏi thử xem, nếu giá cả thích hợp, nhà cũng c.ắ.n răng mua một chiếc. Bằng cả nhà già trẻ thức khuya dậy sớm đạp xe đạp, vài năm trôi qua, đen gầy, mà đau lòng."
Mẹ Từ lải nhải với bà : " , thể keo kiệt, vì tiết kiệm tiền mà hỏng thể thì đáng giá. Đến lúc đó tốn tiền bồi bổ, đó chẳng là mua bán lỗ vốn ?"
Những lời đều là học từ chỗ Lão Tam. Hồi , Từ cũng , móc tiền từ túi bà , đó là mơ giữa ban ngày.
Bây giờ bọn họ mỗi năm đều tam hiếu kính, tiệm tạp hóa cũng đang kiếm tiền. Túi tiền của cặp vợ chồng già phồng lên, dần dần cũng bắt đầu học cách hưởng thụ.
Anh Hai Lâm cũng mới đến cửa thôn, bố Từ cầm chìa khóa mở cửa sân, lương thực đóng bao từ một ngày .
Mấy hợp lực cùng chuyển lên xe.
Dì Vương thì thật cẩn thận sờ xe ba bánh điện, hỏi vợ con trai về tình hình của chiếc xe.
Anh Hai Lâm trả tiền mượn em gái, đó kịp chờ đợi lắp một cái mái che bằng tôn.
Lắp cái mái che , xe càng nhiều hơn, mùa hè thể mát mẻ hơn một chút, mà lúc trời mưa nhận việc kinh doanh gấp đôi so với .
Dì Vương chiếc xe cộng với mái che tổng cộng tốn sáu nghìn tệ, kêu trời đất, đủ để xây vài tòa nhà lớn .
Nhà bà thu mua rau bán rau, đều là việc kinh doanh nhỏ mấy hào mấy xu, thoáng cái bỏ mấy nghìn tệ, chẳng khác nào cắt da cắt thịt.
Hôm nay chỉ chở lương thực, Anh Hai Lâm tháo hai chiếc ghế dài ở hai bên , chỉ chừa hai chiếc ghế gỗ nhỏ.
Đỡ cặp vợ chồng già lên xong, bọn họ liền xuất phát.
Từ Quốc Hoa ông bà biến thành chấm đen nhỏ, tuy rằng cũng . những khác đều đến cửa hàng việc , khẳng định thể chơi.
Cậu chỉ cần nghĩ đến thời gian ông bà ở nhà , tiệm tạp hóa thuộc quyền quản lý, tiền bán chia cho một nửa, tâm trạng liền sảng khoái!
Ha ha ha, Từ Quốc Hoa sắp thành Tiểu Bá Vương của tiệm tạp hóa !
Bố Từ và Từ xe ba bánh, cũng cảm thấy khó chịu. Tiếng xe lớn, cộng thêm gió thổi, bọn họ chuyện ở phía Anh Hai Lâm rõ, dứt khoát liền im lặng chuyên tâm lái xe.
Bố Từ sờ lan can bên xe: "Chiếc xe thật tệ, giống như một chiếc xe tải nhỏ . Lão Đại Lão Nhị khi nào cũng thể mua một chiếc thì , đưa bọn nhỏ đến cửa hàng cũng tiện."
Một chiếc xe đạp chở nhiều như , ở trấn còn thể bộ. Cả nhà Lão Nhị ở huyện thành, qua còn mượn xe đạp của Lão Tam để dùng, mỗi ngày đạp mệt gần c.h.ế.t.
"Ông vợ gia ? Một chiếc sáu ngàn tệ! Trách trách trách, vét sạch đáy nhà bọn họ, ai mà nỡ chứ, xe đạp ở nhà đủ dùng , cần tốn nhiều tiền như ..."
Hai ông bà ngủ một giấc xe, tỉnh dậy thì tới thành phố.
Trước khi , bọn họ gọi điện cho Lâm Tuệ, vì cô ở nhà chuẩn sẵn cơm nước, tới là thể xuống ăn.
Mẹ Từ uống một ngụm nước ẩm cổ họng, quanh, thấy đứa nhỏ , liền hỏi: "Bọn ba đứa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-373-cap-vo-chong-gia-lai-ra-cua.html.]
"Ồ, bọn tự cửa hàng giúp đỡ, bây giờ đang ở bên đó trợ thủ."
"Vậy lát nữa bọn cũng qua đó xem."
Mẹ Từ bây giờ quen với việc con dâu út trốn việc , đứa nhỏ trong nhà đều cửa hàng giúp đỡ, chỉ cô vẫn còn ở nhà.
Lâm Tuệ để ý, cô hỏi trai thứ hai về tình hình ở nhà.
"Tiệm tạp hóa ở nhà vẫn bán chạy, công việc chở khách bằng xe ba bánh của Đại Ca cũng tệ. Người dân mấy thôn gần đó cửa đều qua đây nhờ xe, đôi khi một ngày về hai chuyến vẫn ngừng ."
"Nhiều tới nhà nhờ xe, tiện thể thì tiệm tạp hóa mua hàng."
Lâm Tuệ trong lòng cũng vui vẻ, tệ. "Đây chính là điều đây, nhiều mới sức sống, sức sống mới kiếm tiền. Nếu Đại Ca bọn họ kiếm tiền, thể lắp nhất bộ máy điện thoại, dựa phí điện thoại cũng thể kiếm một khoản."
Người nhà đều tay nghề lớn, cũng chỉ thể thông qua tích lũy từng chút, tiền mới thể tích tiểu thành đại.
Lâm Nhị Ca từng chi tiêu lớn, bây giờ dễ dàng dọa, khi cân nhắc thấy khả thi.
"Bây giờ gọi điện thoại chỉ thể tới thôn bộ, phiền phức, còn xếp hàng. Nếu nhà chúng cũng lắp nhất bộ, quả thật thể thu hút . Bất quá chỉ là thể kéo dây trong núi , cột điện chỉ tới xã."
Lâm Tuệ: "Anh đầu xã hỏi xem, xếp hàng xin, thể sẽ đắt hơn một chút so với bên ngoài."
"Được."
Ăn cơm xong, Lâm Nhị Ca chỗ bán xe mua mấy thùng dầu về nhà đồ dự , hao quá nhanh .
Anh theo tới cửa hàng, về đến nhà khi bầu trời tối đen.
Từ phụ Từ mẫu thì ở tại đây, bọn họ quần áo, chải chuốt tóc tai sạch sẽ gọn gàng mới cửa hàng. Nói là thể mất thể diện con trai út.
"Thiếu Đông Gia, cho một thìa gà xào, thịt nhiều chút, đừng xương."
Khang Khang chút hoang mang, múc cho ông một thìa đầy, "Gà xào nhà chúng vốn dĩ ít xương, bảo chứng thịt nhiều."
Khách nhân thấy lừa bé, vui vẻ cầm hộp cơm của .
Ban đầu khách quen thấy cửa hàng thêm ba đứa bé trai trắng trẻo sạch sẽ, trông chừng mười tuổi, ông chủ thuê công nhân lao động giản đơn kiếm tiền lớn.
Tiểu Minh liền trở về một câu "Thiếu Đông Gia qua đây giúp đỡ".
Cho nên những khách đều thích trêu chọc Thiếu Đông Gia, việc còn thật sự vẻ chuyên nghiệp.
Từ phụ Từ mẫu tới, nhận lấy cái thìa tay hai đứa nhỏ, "Bọn , hai đứa các ngươi ăn cơm."
Bình Bình Khang Khang liếc mắt một cái phía , giành cái thìa trở về, "Chúng ăn . Ông nội bà nội, các ngươi nghỉ ngơi ."
Lâm Tuệ cũng khuyên bọn họ: "Chỗ cửa hàng nhỏ, chúng vẫn nên nhường cho khách nhân , đừng tụ tập ở đây nữa."
Từ phụ Từ mẫu thấy bên ngoài vẫn còn xếp hàng, thỉnh thoảng điện thoại gọi tới, bọn họ giống như là đơn vị đặt cơm. Tóm là đều bận rộn.
Bọn họ cũng gây thêm phiền phức, liền tới cửa hàng quần áo may sẵn, ngờ bên cũng bận.
Tiểu Tôn Nữ luồn lách giữa các loại khách nhân tìm kích cỡ lấy quần áo, mệt tới mức đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Từ Đông Thăng chỉ tới kịp chào bố một tiếng, liền theo thương nhân nhỏ chuyện giá bán buôn.
Hai ông bà cảm thấy sâu sắc việc gì , thế là trở nhà xem TV.
Lúc ăn cơm tối, bọn họ liền đề nghị hôm khác tự xe lửa trở về.
Từ Đông Thăng giữ bọn họ , "Hai vợ chồng con khoanh một mảnh đất, xây hai tòa nhà, bố vất vả các ngươi ở bên giúp đỡ giám sát công nhân việc."
"Cái gì?"
Hai vị lớn tuổi trợn tròn mắt, còn mua đất xây nhà ở bên nữa ?
“Ngay bên chỗ Chị họ và Cẩu Tử, hàng xóm với bọn . Vừa các ngươi vẫn , ngày mai cùng xem.”
--------------------