Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 379: Gánh Khoản Nợ Khổng Lồ
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:08:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bố Lâm nắm chặt cánh tay em trai út, nghiến răng nghiến lợi, "Cái căn nhà nhỏ của con tốn hết sáu ngàn tệ ?!"
"Ái chà—đau đau đau, bố buông tay ."
Lâm Hoành thấy thể trốn tránh nữa, thẳng thắn với bố , chị dâu, " mua sân ở thành phố, xây nhà lầu ba tầng, tổng cộng tốn sáu ngàn, là mượn của rể. Mấy năm tới công cho , chuyện là sự thật."
Bố Lâm cảm thấy đau thắt tim, vỗ mạnh lưng nó.
Hai chị dâu cũng thấy thể tưởng , "Sao là sáu ngàn tệ nhiều đến thế?"
Bố trở về Lâm Hoành mượn tiền xây nhà lầu nhỏ ở thành phố, nhưng đều tưởng nhiều lắm là nợ hai ngàn tệ, ngờ là sáu ngàn!
"Mày một phân tiền mà dám mượn nhiều đến thế ?! là gan to bằng trời!"
Từ Đông Thăng cũng thấy em vợ gan lớn, hổ là lớn lên lưng chị gái , quả thật là giống chị như đúc. Cả hai đều coi tiền là tiền, nhắm chuẩn là dám tay mạnh bạo.
Lâm Tuệ đầu , ánh mắt đó là ý gì?
Từ Đông Thăng đưa tay xoay đầu cô trở .
Lâm Tuệ đợi mấy mắng em trai út một trận, mới giải thích cho họ, "Nhà ở thành phố đáng tiền, yên tâm, sẽ để nó lỗ , kiểu gì cũng kiếm . Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết chuyện mắt. Cô gái chúng rõ lai lịch, tạm thời đến. Nhà họ Hồ quá nhiều tâm cơ, cũng thành thật, chúng thể kết thông gia với loại ."
Chị dâu hai Lâm đồng tình, " , bát tự còn nét phẩy mà giăng bẫy, thông gia như thế thật sự đáng sợ lắm."
Bố Lâm thở hổn hển một , căng mặt, "Bắt đầu từ ngày mai cứ theo lời A Tuệ ."
Sau thằng nhóc Lâm Hoành lẽ sẽ còn chuyện cưới hỏi trong thôn nữa. Đồn thì cứ đồn , nhà nợ nần chồng chất, nhà họ cũng bớt một họ hàng chiếm tiện nghi tìm đến cửa.
Hai ngày , nhà họ Lâm truyền tới tiếng mắng chửi, chỉ một hai câu, mà liên tiếp ngừng nghỉ mắng suốt cả buổi sáng.
Mọi đang nướng lửa tán gẫu cửa tiệm tạp hóa đều cảm thấy kinh ngạc. Nhà họ Lâm luôn luôn hòa thuận, nhà nào trong thôn mà chẳng từng cãi , chỉ nhà họ là từng truyền , rốt cuộc là vì chuyện gì mà ầm ĩ dịp Tết thế ?
Bỗng chốc thu hút ít đến xem náo nhiệt.
Lâm Hoành mặt đỏ bừng cửa, thấy trong thôn, vội vàng ôm mặt về phòng trốn.
"Ông Lâm , thằng bé phạm gì mà khiến hai yên dịp Tết thế ?"
Bố Lâm xoa ngực, một khuôn mặt giận dữ đến tột độ, đặt m.ô.n.g ghế đá.
"Thằng nhóc đó học ở thành phố, thấy trải qua cảnh đời, thấy mua nhà nó cũng đòi mua. Thân một xu, nó dám giấy nợ mượn tiền rể nó, một mượn tận sáu ngàn tệ!"
"Họa——sáu ngàn tệ!"
"Mua nhà ở thành phố ? Nhà gì ở thành phố mà đắt thế?"
Đợi nhao nhao một hồi lâu, mới : "Nợ tiền rể nó chẳng là nợ tiền chị nó ? Đều là chị em ruột, sợ gì chứ?"
Mẹ Lâm vui liếc mắt một cái, "Nhà nào mà chẳng là đàn ông chủ? Nợ nhiều tiền như thế, còn giấy nợ, nếu trả thì thông gia vui vẻ ? A Tuệ nhà còn sống nữa ? Khoản tiền nhất định trả! Còn kéo dài! Đừng biến thông gia thành kẻ thù."
Mẹ Lâm càng càng tức giận, "Nhà thật vất vả mới chút tiền, dốc hết cũng đủ! Anh cả hai lấy tiền cũng còn thiếu quá nửa! Bốn ngàn tệ, nó còn đang học, các xem trả đến bao giờ mới xong?"
"Cái , nghĩ theo hướng , dù cũng còn một căn nhà ở thành phố mà."
Bố Lâm: "Căn nhà nó mua lúc đầu vẫn là loại sân viện đổ nát, nhà cửa lung lay sắp đổ, còn tệ hơn cả nhà trong thôn, ai bao giờ mới dọn ở ? Không còn bỏ tiền xây nhà, trang trí nội thất ?"
Cũng là ai một câu, "Lâm Hoành sắp chuyện cưới hỏi ? Lấy tiền hồi môn cũng thể bù một khoản."
Bố Lâm là thấy , phản ứng gì. Mọi thần sắc khác , trong lòng đang tính toán điều gì.
Đêm 30 Tết, thôn nhiều, Anh cả Lâm và Anh hai Lâm đều chở đầy khách, nhưng mặt chẳng chút vẻ vui mừng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-379-ganh-khoan-no-khong-lo.html.]
Có hỏi: "Anh cả, nhà các ở riêng ? Tiền Lâm Hoành nợ vẫn do các trả ?"
Anh cả Lâm lau mặt, buồn bã: "Đánh gãy xương vẫn còn dính gân, ở riêng thì cũng là em ruột thịt thôi. Nói , Lâm Hoành còn lập gia đình, cũng tính là tách , vẫn ở chung với bố ."
"Trách trách trách, nhiều tiền như , chỉ cần cái danh ở thành phố thì ích gì? Thà về thị trấn còn mua ba bốn căn nhà. Lâm Hoành chính là còn trẻ, lừa ."
Anh cả Lâm một lời, lẳng lặng lái xe.
Ở nhà, Chị dâu cả Lâm và Chị dâu hai Lâm vốn là tính tình , mà cũng suốt ngày đập đập phá phá, bày sắc mặt khó coi, khiến cho những trong lòng còn nghi ngờ cũng tin bảy tám phần.
Nhà họ Lâm thật sự chẳng còn tiền nữa, còn nợ một khoản lớn!
"Bà Hồ , Lâm Hoành nợ nhiều như , con gái thứ hai nhà bà gả qua chẳng cũng gánh một khoản nợ lớn ? Nghe nhà họ đang đợi Lâm Hoành hỏi vợ, lấy tiền hồi môn lấp nợ nần đấy, cũng còn tiền để đưa sính lễ nữa..."
Thím Hồ chững chạc đàng hoàng: "Bà Đại Lưu, chuyện thể lung tung, hỏng thanh danh con gái . Hai nhà chúng chẳng quan hệ gì cả, bọn nhỏ còn từng gặp mặt."
"Không đính hôn ?"
"Ai dám ở bên ngoài lung tung, đừng trách x.é to.ạc mồm cô ! Con gái nhà trong sạch, từng đính hôn!"
Nói xong, bà liền lắc m.ô.n.g về nhà, để .
"Thật sự hỏi vợ ?"
"Ai mà , lẽ là chê nợ nần quá nhiều, để con gái qua đó chịu khổ."
"Hại, cũng thôi, ai mà kết hôn gánh nhiều nợ như chứ, ở thành phố gì , bằng ở thôn thoải mái."
"Nói cứ như thể từng ở thành phố ..."
......
Một nhà Lâm Tuệ ngày mồng ba tết đến huyện thành chúc tết sư phụ của Khang Khang.
Lý Khải Thành luôn luôn bề bộn nhiều việc, năm nay là một năm thể về quê.
Anh thấy đại đồ của , mừng rỡ kéo bé đến sở , rằng từ từ kiểm tra thử xem thể chất của kém .
Còn Lương Thanh thì Lâm Tuệ cho kinh ngạc.
"Nhà cô mua xe từ khi nào ? Giàu thật! Ồ bất đúng, điều là, cô lái xe, mới thấy, là cô lái xe đấy!"
Lâm Tuệ : "Chuyện gì khó , dạy cô một hồi, cô cũng sẽ thôi."
Lương Thanh giao con cho cô , bảo Lâm Tuệ cầm lấy chìa khóa: "Đi , cô lái xe đưa dạo một chút. còn xe bao giờ !"
"Được."
Lâm Tuệ cũng thật lâu đến huyện thành, sự đổi quả thật năm lớn hơn năm .
Cô con phố còn động công: "Mấy hộ gia đình đó vẫn đàm phán thỏa ?"
Lương Thanh lắc đầu: "Đàm phán thỏa , là dùng thủ đoạn gì đó, Lý Khải Thành cho lung tung ở bên ngoài. Phỏng chừng vụ gieo hạt mùa xuân năm nay là thể bắt đầu phá nhà, để chỉnh bộ công trình đại khái cũng mất hai ba năm."
Lâm Tuệ cảm khái: "Vậy thì nhà cô mà phiền phức , mỗi ngày đều thi công, ồn ào c.h.ế.t ."
"Chuyện đó chắc liên quan gì đến nhà nữa ."
Lương Thanh đầu cô, mắt híp : "Lệnh điều động của Lý Khải Thành xuống , tháng tới sẽ điều đến Tổng cục thành phố, hai nhà chúng sắp nối tiếp duyên phận ."
--------------------