Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 407: Giá nhà tăng 10 lần
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:09:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nơi cần dọn dẹp trong nhà thật sự quá nhiều, ngày đầu tiên xuống đây bọn họ cũng chỉ dọn dẹp vài phòng ngủ, còn ga giường chăn đệm thì tìm Đại Nương giúp giới thiệu mua đồ mới.
Lương thực cũng , Lâm Tuệ vốn định cả nhà tìm một quán cơm để ăn. Ở Kinh thị, các quán cơm tư nhân nở rộ khắp nơi.
Đại Nương vui, nhất quyết kéo bọn họ ăn ở nhà, “Nhà hiếm khi khách nhân đến, nhiều năm náo nhiệt như .”
Nhị Đại Gia còn nóng tính như mấy năm , đối với mấy đứa nhỏ thì trở nên hòa ái dễ hơn.
“Bảo các con ăn ở đây thì cứ ăn ở đây, là coi thường hai ông bà già chúng ?”
Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng liếc mắt một cái , , thì xuống thôi.
Cô theo Đại Nương mua rau nấu cơm, Đại Nương giới thiệu chuyện nhà chuyện xóm của vùng .
Nhị Đại Gia chọc chim cho bọn nhỏ xem dạy đ.á.n.h cờ, ngược bỏ Từ Đông Thăng sang một bên việc gì .
Anh cứ tựa ghế tựa, tai tiếng chim hót, mơ màng buồn ngủ.
Đột nhiên cảm thấy đầu mũi một trận ngứa ngáy.
“Ách xì—”
Anh dụi mũi, mở mắt thì thấy ba đứa nhỏ vây quanh khanh khách, tay còn cầm một cây lông chim rụng.
Anh nắm lấy Lâm Tích gần nhất, “A a a—”
Từ Quốc Tranh và Từ Quốc Vinh chân dài chạy nhanh.
“Anh trai phản đồ! Rõ ràng là trai gây rối !”
Từ Đông Thăng áp chế cô bé, giật lấy cây lông vũ đó, quét lên mặt cô bé, “Tòng phạm cũng là phạm!”
Nhị Đại Gia nheo mắt gia bọn họ vui đùa, tâm trạng .
Hy vọng con cái của ông khi đầu t.h.a.i cũng thể đầu t.h.a.i một gia đình hạnh phúc vui vẻ như .
Lâm Tuệ theo Đại Nương học các món ăn địa phương, cảm thấy về khẩu vị khu biệt quá lớn. Chỉ là vì lớn tuổi , ăn uống quá thanh đạm.
Nhà bọn họ dọn dẹp ba ngày, những viên ngói vỡ, mới coi như là khôi phục dáng vẻ tươm tất.
——
Liên gia.
“Tiểu Kình , hôm nay ăn canh thịt bò ? Chúng mua thịt bò tươi nhất, Bà nội nhớ cháu thích ăn món .”
Liên Kình ở phòng khách sách, thì nhàn nhạt đáp một câu, “Được.”
Nhận câu trả lời, Bà Liên vui vẻ phấn khởi cùng cô bảo mẫu trong nhà sắp xếp món ăn hôm nay.
“Leng keng keng—”
Chuông điện thoại bên cạnh vang lên, cô bảo mẫu vội vàng chạy tới .
“Xin chào, đây là Liên gia, xin hỏi ngài là ai? Tìm chủ nhỏ nhà chúng ạ? Vâng, xin ngài chờ một lát.”
“Là bằng hữu của cháu!” Liên Kình mới dựng tai lên , lập tức đặt sách xuống, rõ ràng tâm tư sớm còn ở sách nữa.
Cậu bé nhận lấy ống từ tay cô bảo mẫu, cao hứng, “Sao các lâu như mới gọi điện thoại cho ?”
Bà Liên từng thấy cháu trai biểu cảm phong phú như , bà nhỏ giọng hỏi: “Là ai gọi đến thế?”
“Đối diện hình như là mấy đứa nhỏ cùng gọi đến, là họ Từ.”
Họ Từ?
Lông mày Bà Liên nhíu , là gia đình ở trong thành phố ? Lại thể tìm đến tận đây?
“Ừm, , , ngày mai gặp!”
Bà Liên , “Tiểu Kình, ngày mai thầy giáo đến nhà, cháu ?”
Động tác của Liên Kình dừng , đó bé giải thích qua ống , “Buổi sáng ngày mai tiết học, là buổi trưa các qua nhà chơi ? Ngày mốt chúng ngoài chơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-407-gia-nha-tang-10-lan.html.]
Không đối diện cái gì, tâm trạng Liên Kình lên, “Ừ ừ, ! Vậy ở nhà chờ các !”
Chờ bé cúp điện thoại, Bà Liên hỏi: “Bằng hữu của ngươi cũng đến Kinh thị ?”
“Vâng! Bọn cùng qua đây!”
“Cho nên các mới trả vé máy bay để tàu hỏa?”
Bà Liên đột nhiên hiểu cái gì đó, thảo nào như ...
Liên Kình bà đang suy nghĩ gì, chạy thương lượng với cô bảo mẫu về việc chuẩn bữa ăn cho bằng hữu của bé ngày mai.
Lâm Tuệ một bên bọn nhỏ gọi điện thoại.
“Mẹ, Liên Kình mời bọn con ngày mai nhà khách!”
“Vậy thì chúng mua chút quà, đến nhà thì mang quà.”
Bố Liên Kình khi đưa tới thì về thành phố. Bởi vì Chủ nhiệm Liên ngày nghỉ, mà Triệu Tình càng khả năng ở cùng một chỗ với nhà họ Liên lâu dài, nên cô cũng theo chồng về nhà .
Buổi sáng ngày hôm , nhà họ Từ mang theo một phần giỏ trái cây tinh xảo, chặn một chiếc taxi.
Nghe họ báo địa chỉ, tài xế tươi rói, "Những ở tại nơi đó đều lợi hại."
Bọn họ chỉ thể , giữ sự kính sợ đối với Kinh Thị, một địa phương mà chỉ cần giẫm một bước chân Hoàng thành là thể gặp một đại nhân vật.
Chờ tới địa phương thấy, bọn họ hiểu lời tài xế sư phụ lợi hại là ý gì.
Một căn nhà nhỏ độc lập gần trung tâm thành phố. Ồ , thể là nhà nhỏ , đó là một tòa nhà lớn, Lâm Tuệ nghi ngờ ban công là thể thấy Cố Cung. Hơn nữa còn vườn vườn , chiếm mặt đất rộng, tĩnh lặng giữa chốn ồn ào.
là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Từ đằng xa thấy Liên Kình đợi bên đường, tâm trạng , chờ xe ngừng, tiến lên đón, "Dì Lâm, Chú Từ."
"Tiểu Kình, mặt chúng gửi lời hỏi thăm đến các trưởng bối trong gia đình cháu, đợi đến lúc đó chúng sẽ đón Quốc Tranh và bọn chúng."
"Vâng."
"Ba đứa, nghịch ngợm, quậy phá, khách ở nhà khác lễ phép ?" Lâm Tuệ luôn mãi dặn dò, khi nhận bảo chứng của bọn chúng, hai mới lên taxi.
Vì chỉ là buổi tụ họp của mấy đứa nhỏ, hai vợ chồng Lâm Tuệ cũng định xen , bọn họ còn việc khác cần .
Hai nữa gặp Lão Dương, chỉ cảm thấy ông trông già hơn nhiều, mặt , nhiều thêm nhiều nếp nhăn, chắc là do hàng ngày chạy ngoài nhận việc phơi nắng.
"Không tìm nhà thì liên hệ với chúng , đợi điện thoại của ông?"
Lão Dương gượng, "Haiz, đó ở nhà giặt quần áo để ý, mẩu giấy vò nát mất , thật sự xin ."
Ai mà chẳng nhà thì liên hệ , là lời xã giao, hơn nữa là bên ngoài, nên ông để trong lòng, ai ngờ là thật.
Trời nóng, xem nhà càng ngày càng ít. Cứ đến mùa hè, túi ông luôn trống rỗng, ở nhà gần nửa tháng . Cháu trai ở nhà khách đến, ông còn tưởng là gọi ông uống rượu.
Kết quả bạn bè, mà càng càng quen, mới nhớ , là hộ khách mua cái sân của nhà Nhị Đại Gia với giá 3 vạn tệ.
Căn nhà bán qua tay Lão Dương, ông nghĩ cũng cảm thấy tự hào.
"Ban đầu nhị vị mua cái sân đó thật sự đáng giá, bây giờ còn nhà nào tiện nghi như nữa ."
Từ Đông Thăng trải qua vụ nhà giá trời ở Hải Nam, hiện giờ đối với cái sân nhỏ 3 vạn tệ một bộ ở Kinh Thị cảm thấy cực kỳ tiện nghi, "Ở vị trí đó gần đây còn nhà thích hợp nào ? Nhỏ hơn một chút, cũ nát hơn một chút cũng , chúng vội ở."
Lão Dương: " hỏi xem em còn căn nào trong tay , bất quá ít nhất cũng 30 vạn tệ một bộ ."
Từ Đông Thăng trợn mắt to, "Bao nhiêu?!"
Lão Dương , "Ít nhất 30 vạn tệ một bộ."
Tăng giá gấp 10 ?! Anh vẫn là ếch đáy giếng !
Lão Dương thần bí hề hề hai , "Nhị vị đoán xem cái tiểu tam tiến mà nhị vị mua, bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền?"
Hai lắc đầu, ông cũng giấu giếm, thẳng, "Nếu hỏi mua, 50 vạn tệ thì nhị vị đừng bán!"
--------------------