Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 426: Khắp nơi là cơ hội kinh doanh

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:09:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lên xe, Từ Đông Thăng lấy hai cái máy ảnh to bằng lòng bàn tay nghiên cứu, dựa theo hướng dẫn thao tác mà nhân viên bán hàng ở quầy giới thiệu, chụp một tấm cảnh đường phố ở đằng xa, xác nhận vấn đề gì.

 

Lâm Hoành mới tuy là diễn kịch, nhưng cũng thật sự cảm thấy bỏ 600 đồng mua cái hộp nhỏ đáng giá.

 

Cố tình rể còn cảm thấy hài lòng, vì đặc biệt chạy lấy một hồi tiền mới đủ thanh toán.

 

Từ Đông Thăng liếc mắt một cái, "Thằng nhóc ranh con hiểu cái gì, lấy lòng phụ nữ thì chịu khó bỏ vốn, học hỏi cho ."

 

Lâm Hoành ha hả hai tiếng, nhưng thật cũng học, chẳng vẫn còn đang nợ một khoản lớn ?

 

"Nói xem nào, mới moi tin tức gì ?"

 

Lâm Hoành nghiêm chỉnh thẳng, "Kỳ thật cách đây xa một chợ hải sản lớn mới mở, hàng hóa đầy đủ hơn, chỉ bất quá giá cả cao hơn ở đây một chút ít, dù cũng phí thuê quầy. giá cả cũng kém giá chúng mua ở phía Nam là bao."

 

"À đúng , mấy xung quanh đó đều đến từ cùng một thôn, thôn ven biển, đại bộ phận đều sống bằng nghề đ.á.n.h cá, cũng ít ông chủ trực tiếp thôn để đàm phán việc buôn bán, giá thể thấp hơn một phần ba."

 

Cậu càng càng vui vẻ, hiển nhiên khuynh hướng trực tiếp lấy nguồn hàng tận gốc.

 

Việc buôn bán vẫn còn non nớt lắm. Từ Đông Thăng cất máy ảnh , "Nếu chúng việc buôn bán một duy nhất hoặc mang chút đặc sản về nhà, thì cứ thôn của bọn mà tìm mua, chắc chắn là thực tế. chúng hiện tại là tìm nguồn hàng định, vận chuyển đường dài, cần sự bảo đảm."

 

"Các thôn đều thích bao che cho , vạn nhất hàng hóa thật sự xảy chút vấn đề, ví dụ như thôn thể nào đem hàng chợ lớn bán giá cao, đem hàng kém, hàng hư gửi cho chúng phát qua đây ? Đến lúc đó, nghĩ rằng bí thư chi bộ thôn của bọn sẽ giúp chúng , những bên ngoài ?"

 

Lâm Hoành hiển nhiên là nghĩ tới điểm , chút ngây .

 

"Hơn nữa, chúng những lô hàng , khẳng định thống nhất chủng loại, lấy lượng lớn và định chính. Những lô hàng lẻ tẻ trong thôn sẽ thích hợp."

 

Từ Đông Thăng bảo Trương Dương lái xe đến chợ hải sản lớn gần đó, mới hỏi rõ ràng lộ trình .

 

Chợ hải sản lớn cũng là năm mới xây dựng, rộng mấy nghìn mét vuông, vô cùng náo nhiệt. Các loại hải sản bất luận là hàng tươi hàng khô, đều thể thấy ở nơi .

 

Từ Đông Thăng gặp một con cá biển lớn hơn cả , kinh ngạc đến mức chụp thêm một tấm ảnh để kỷ niệm.

 

Hai giờ , từ bên trong, cảm giác mùi tanh thấm đẫm da thịt .

 

Cũng may là cũng thu hoạch. Bọn họ so sánh hàng hóa của ba nhà, tìm một thương gia giá cả tương đối thực tế, chọn loại khác với phía Nam, đặt mua lô hàng trị giá 1 vạn đồng, thương gia thể lập tức phái đưa hàng trở về, còn thể kịp kiếm đợt cuối năm .

 

Lâm Hoành ghi chép cuốn sổ nhỏ của , ghi phương thức liên lạc của các thương gia, nguồn hàng nhập khẩu dự .

 

Đoàn Phúc Kiến mấy ngày Chiết Giang.

 

Điều thú vị là, bọn họ mới tới gặp đoàn xe rước dâu.

 

Chú rể một tây trang màu đen, lái một chiếc Santana màu đỏ đến đón dâu. Mà cô dâu mặc một bộ váy cưới trắng tinh, đầu đội khăn voan trắng, tay còn cầm một bó hoa nhỏ xinh .

 

Từ Đông Thăng lấy máy ảnh , chụp một tấm hình, vui rạo rực, "Có máy ảnh thật tệ, trở về sẽ rửa , cho chị xem, nếu thích thì tìm thời gian chúng cũng tổ chức bù một buổi hôn lễ kiểu mới, cái hồi quá ủy khuất chị ."

 

Lâm Hoành cũng cảm thấy , nhưng tiền, "Quan trọng nhất là chị , phục cha hai nhà chúng chấp nhận cái váy cưới ."

 

Từ Đông Thăng hừ một tiếng, "Chị mới là quan trọng nhất, chẳng cần khác thích ."

 

Lâm Hoành nghẹn lời, thôi , tiền chính là đủ tự tin. Miệng ăn của thì ngắn, tay cầm của thì mềm, hiện tại còn ai thể ngăn cản cặp vợ chồng bọn nữa?

 

Mấy tìm một quán ăn nhỏ để dùng bữa, tốn tiền nhưng quen ăn, khẩu vị quá ngọt.

 

Ô tô con các con phố, thể thấy dân ở đây ai nấy đều giàu .

 

Bên Phúc Kiến đủ loại đồ Tây, bên Chiết Giang cũng ít, nhưng so với bên , cảm nhận lớn nhất mà Từ Đông Thăng là "ý vị kinh doanh kiểu Trung Quốc" ở đây đậm đà hơn.

 

Các loại nhà máy mọc lên san sát, xí nghiệp hợp tác liên doanh trong và ngoài nước, doanh nghiệp cá thể độc lập trong nước nở rộ khắp nơi. Bao bì nhựa, cúc áo, quần áo giày dép túi xách, vân vân, nghiễm nhiên hình thành nên ngành công nghiệp riêng, cả tiêu thụ nội địa lẫn xuất khẩu, ngành sản xuất thủ công vô cùng phát triển.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-426-khap-noi-la-co-hoi-kinh-doanh.html.]

Thảo nào nhiều kéo đến đây công như .

 

Lâm Hồng há to miệng cảm thán một tiếng: "Nếu mà qua đây, thấy nhiều cúc áo với vớ như thế , chắc chắn sẽ vui phát điên lên mất."

 

Từ Đông Thăng gật đầu với : "Nếu ý tưởng, nhập nguyên vật liệu về bảo các dì các thím trong thôn việc gì chút đồ thủ công, đó mang thành phố bán cũng , kiếm chút tiền công."

 

nhiều nhà máy giao việc may áo len cùng cúc áo hoặc các bộ phận khác cho cá nhân , may xong thu hồi để bán thành phẩm. Tuy rằng bọn họ ở xa, nhận đơn hàng, nhưng từ đó cũng thể thấy đây là một loại cơ hội kinh doanh. Nhỏ thì chỉ kiếm vài xu, nhưng một khi thành quy mô, thì đó còn là chuyện kiếm vài chục vài trăm đồng nữa.

 

Khắp nơi đều là cơ hội kiếm tiền.

 

Lâm Hồng do dự: "Anh rể, cái ?"

 

"Việc kinh doanh nhà đủ lớn , cần thiết lao tâm lao lực kiếm cái tiền công cực khổ . vợ ở nhà trông nom tiệm tạp hóa nhỏ, Nhị Ca cũng đang mở tiệm tạp hóa ở thị trấn, nhà thật hợp để việc ."

 

Nhà giống, nhà đều công việc kinh doanh riêng, bố thiếu tiền, còn giữ chặt mấy mẫu đất chịu buông tay nữa.

 

Lâm Hồng khích lệ, cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Chỉ dựa đồng lương c.h.ế.t, bao giờ mới cưới vợ?

 

Thế là chạy qua hỏi thăm, len sợi, kim khâu và vải vóc ở đây, lượng tính theo gói, giá cả tính theo xu. Tức là, chỉ cần bỏ một trăm đồng là thể mang về thật nhiều vật liệu.

 

Đừng là kiếm vài đồng, ngay cả nếu một ngày kiếm một hào, tin rằng các thím rảnh rỗi ở nhà cũng sẽ vui vẻ.

 

Tiền trong tay nhiều, mượn rể hai trăm đồng để nhập hàng. Số hàng đủ cho các thím trong hai tháng, tiên cứ xem tình hình , mới quyết định nên tiếp tục .

 

 

Trung tuần tháng 1, bọn nhỏ nghỉ đông.

 

Lâm Tuệ thấy mấy đứa chụm đầu nhỏ, tò mò tới, thò đầu thử, nguyên lai là đang đếm tiền.

 

Một hào hai hào, một xu hai xu, thỉnh thoảng một tờ 10 tệ để dành bao lâu, nhăn nhúm cả .

 

Từ Quốc Vinh đẩy phần tiền mặt về phía : "Chia cho các em."

 

Lâm Tích chia một nửa phần của cho Nhị Ca: "Hiện tại em vẫn cần bút vẽ mới, để Nhị Ca lấy một nửa ."

 

"Các con đang gì đấy?"

 

Mấy đứa nhỏ nhảy dựng lên vì sợ. Từ Quốc Vinh ngắt lời, đếm tiền từ đầu.

 

Lâm Tích giải thích: "Thầy giáo của Nhị Ca bảo chọn một loại nhạc cụ để học, nhạc cụ đắt quá."

 

Lâm Tuệ: "Không chỉ học ca hát thôi ? Nhạc cụ cũng học ?"

 

"Thầy giáo học xong nốt nhạc mà học nhạc cụ thì phí, hơn nữa ca hát thông thường đều chơi nhạc cụ."

 

Lâm Tuệ nhướng mày, đống tiền lẻ nhăn nhúm , hỏi: "Nhạc cụ cần bao nhiêu tiền?"

 

"Thầy giáo giới thiệu đàn vi-ô-lông hoặc đàn piano, Nhị Ca thích đàn vi-ô-lông, nhưng đàn piano đắt quá, cái rẻ nhất mà thầy giáo giới thiệu cho cũng 2000 đồng." Loại quá rẻ thì mấy thầy cô cũng mắt.

 

"Vậy bây giờ các con gom bao nhiêu ?"

 

Từ Quốc Vinh mím môi, ngẩng đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm: "20 đồng 2 hào ạ."

 

Lâm Tuệ: ...

 

Chênh lệch 100 lận, đáng thương quá!

 

--------------------

 

 

Loading...