Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 452: TIỂU LÃO BẢN KHAI TRƯƠNG
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:10:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hửm? Thế nào ?" Liên Kình chân dài, chỉ cần một chân là thể chống đỡ xe đạp.
Anh nghiêng đầu , thấy cô đang chằm chằm những bộ quần áo màu sắc rực rỡ bó sát của nam nữ, tưởng cô hứng thú, "Cô cũng nhảy ?"
Cô lắc đầu, "Không , đang quần áo họ mặc, đặc sắc thật đấy."
Liên Kình tự nhiên như cô, đầu tìm chỗ thích hợp để bày hàng.
Từ Quốc Tranh một bước tìm một chỗ , dừng xe ba bánh , dỡ quần áo xe xuống, treo lên giá.
Bên cạnh còn đặt một cái rổ, phân một phần mì gói.
"Bên nhiều dạo, thể sẽ mua, các em cũng tiện thể bán luôn ."
"Vâng."
Bày biện đồ đạc xong xuôi, họ lấy một cái loa rách nát cho là gia truyền, treo ở đầu xe, bật công tắc.
"Kem que~ bán kem que đây~ Mì gói~ bán mì gói đây~"
Giọng khàn khàn truyền từ chiếc loa, hai đạp xe ba bánh, bắt đầu khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng rong.
Bỏ Lâm Tích và Liên Kình hai đối mặt nên lời.
"Anh kêu ?"
"Hay là cô kêu ?"
Lúc , một gia đình về phía từ phía đối diện. Liên Kình há miệng, lời còn kịp thì tai đỏ ửng.
Lâm Tích thấy chịu nổi, một phen kéo phía , "Để , chỉ cần phụ trách thu tiền là ."
"Anh trai chị gái ơi, ở đây quần áo kiểu dáng mới nhất truyền từ bên Hồng Kông sang, xem thử ạ?"
Cô ngọt ngào, há miệng gọi là trai chị gái, cả gia đình đều bật .
Tuổi của họ đủ để cha cô . Dù cũng việc gì, tiện đường qua một chút xem .
Lâm Tích tìm cảm giác bán hàng ở cửa tiệm, miệng cô liên tục thao thao bất tuyệt, giúp chọn kiểu dáng dựa vóc dáng, còn đưa một gợi ý nhỏ về cách phối đồ thường ngày, thu hút cả những đang tán gẫu ở phía bên cũng kéo tới.
Liên Kình phía cô, thỉnh thoảng giúp cô đỡ khi cô kịp xoay xở, đồng thời cũng canh chừng đống mì gói ở một bên, chỉ sợ thừa cơ đục nước béo cò trộm mất.
Từ Quốc Tranh và Từ Quốc Vinh, một lấy hàng một thu tiền, việc buôn bán cũng tệ.
Miền Nam nóng nhanh, một giây hè, họ chuyên bán kem que ở những nơi khu dân cư dày đặc. Hai em bọn họ dạn dĩ, thấy là gọi "Có mua kem que ?"
Trời nóng, chút tiền trong túi là sẵn sàng mua đồ ăn, một cây kem que chỉ đáng giá vài xu, thậm chí mua một lúc bảy tám cây để chia cho nhà ăn.
Chỉ một giờ đồng hồ là bán hết sạch kem que trong thùng giữ nhiệt, Từ Quốc Vinh phấn khích, "Ngày mai chúng mua thêm một cái thùng giữ nhiệt nữa !"
Tuy Từ Quốc Tranh cũng kích động, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, "Chừng vặn là , ngày hôm chúng còn học, thể quá mệt mỏi."
Từ Quốc Vinh dội một chậu nước lạnh, nghĩ cũng đúng, việc học ở trường mới là quan trọng nhất, "Chúng về xem quần áo của họ bán thế nào ."
Họ trở vị trí bày hàng, nhưng thấy quầy khách, mà mặt Liên Kình đang hai thanh niên dáng vẻ xiêu vẹo, trông vẻ căng thẳng, sắc mặt mấy đều .
Từ Quốc Tranh dừng xe ở một bên, xông lên hỏi, "Thế nào ?"
Lâm Tích căng thẳng, thấy cả tới, cô thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu tức tối, "Bọn họ thu tiền bảo kê."
Từ Quốc Tranh kéo tay cô, "Em coi chừng đồ xe , đừng sợ." Nói xong, lạnh mặt bên cạnh Liên Kình, ánh mắt sắc bén. Từ Quốc Vinh cũng tới, tay còn cầm một cây gậy gỗ lấy từ ...
Hai thanh niên thấy tình hình , thoáng cái tình thế đảo ngược, họ một cái, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, bỏ .
"Mọi chứ?"
Liên Kình lắc đầu, "Không , bọn họ chỉ thấy chúng còn nhỏ tuổi, đến kiếm chút lợi lộc. Chúng đồng ý, nên mới giằng co."
Anh liếc Lâm Tích một cái để dấu vết, cuối cùng vẫn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-452-tieu-lao-ban-khai-truong.html.]
Lâm Tích chạy tới, tức giận, "Bọn họ còn lấy mì gói của chúng , đúng là trơ trẽn!"
Từ Quốc Tranh nheo mắt bóng lưng hai đó, lo lắng ngày hôm họ sẽ đến gây rối, dù đạt mục đích, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bọn họ.
“Mặc kệ bọn , tổng cộng sẽ thu thập đám cặn bã đó.”
Từ Quốc Vinh sang quần áo treo giá, thiếu một nửa, kinh ngạc, “Hôm nay bán nhiều như ? Mới hơn một giờ đồng hồ.”
Nói đến cái , Lâm Tích vui rạo rực gật đầu, “Bởi vì những đến đều là một nhà, giá chúng bán đắt, mua là mua hai ba cái. Còn mì gói, đứa nhỏ ở đây ít, bán hai mươi gói !”
Khóe miệng Liên Kình cũng nhịn nhếch lên, “Chúng về , trời sắp tối , an .”
“ đúng đúng, về nhà .”
Lâm Tuệ tuy định can thiệp việc buôn bán của bọn nhỏ, nhưng trong lòng khỏi lo lắng, ở nhà yên, thỉnh thoảng cửa một cái.
Từ Đông Thăng vui, “Trước ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, cũng thấy bà lo lắng như .”
Lâm Tuệ đầu cũng , “Đây chính là tấm lòng của đó, lúc đó chẳng cũng mỗi ngày nhắc mãi ?”
Anh hừ lạnh một tiếng, cái đó thể như ? Vợ là vợ, là .
Một tiếng “đinh linh” giòn giã vang lên, tiếng xe đạp tới.
Sơn Oa dẫn theo bọn nhỏ xông ngoài đón tiểu chủ tử.
Các tiểu chủ t.ử ngày một lớn, nó cũng là một con ch.ó cao tuổi , bình thường chạy cũng xa.
Từ Quốc Vinh nhảy xuống xe, dùng sức xoa đầu nó, “Ngày mai dẫn mày ngoài.”
“Gâu gâu!” Nó hưng phấn đến mức lắc đuôi.
“Ối, ông chủ nhỏ trở về ? Hôm nay kiếm bao nhiêu tiền?” Từ Đông Thăng là lo lắng, thấy tiếng còn chẳng vội vã dậy từ ghế sofa .
Lâm Tuệ lườm một cái, đó với bọn nhỏ: “Bụng đói ? Có một chén mì ăn ?”
Mấy liên tục gật đầu, “Muốn ăn, đói .”
“Mẹ, con ăn mì xá xíu măng khô.”
Đây là măng khô bà ngoại phơi ở nhà, đặc biệt ăn ngon, gia bọn họ năm nào cũng nhớ.
Lâm Tuệ đáp lời, “Được, hôm nay vẫn còn một chén ăn xong, hâm nóng cho các con, chiên thêm vài quả trứng.”
Bọn nhỏ tuổi vốn dĩ ăn , chạy ở bên ngoài hai giờ đồng hồ, chắc chắn là đói.
Liên Kình , cảm thấy bụng cũng đang kêu, “Dì Lâm, cháu về nhà với bố cháu một tiếng qua đây.”
“Được, để cho cháu một chén.”
Vào nhà, ba em bắt đầu tính sổ, hai Lâm Tuệ bếp nhóm lửa.
Đợi bọn họ thì tính xong , mấy đôi mắt giống như sói đói vồ mồi chằm chằm chén mì thơm phức trong tay cô .
“Hôm nay khai trương, thu hoạch thế nào?”
Từ Quốc Tranh nắm giữ tài chính, nuốt xuống mì trong miệng, mới , “Cũng , khấu trừ chi phí tổng cộng kiếm hơn 24 tệ.”
“Không tệ tệ, mới ngoài hai giờ đồng hồ, mỗi thể kiếm 6 tệ .”
Lâm Tuệ cũng cảm thấy bọn nhỏ tuổi thể bán nhiều như thật lợi hại, cô giúp Lâm Tích buộc mái tóc rối, hỏi: “Hôm nay gặp khó khăn gì ?”
Lâm Tích ngẩng đầu, , Đại Ca Nhị Ca giành , “Không gặp khó khăn gì, thuận lợi.”
Ba em , sự ăn ý đến , bọn họ chuyện.
Liên Kình nhấc mí mắt lên, thấy Từ Quốc Vinh nháy mắt với , cũng gì.
--------------------