Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 462: Khai giảng rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:11:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trường của Từ Quốc Tranh khai giảng một bước, trải qua khóa huấn luyện khép kín kéo dài một tháng, chuẩn đồ đạc nhập học cho .

 

Từ Mẫu đau lòng, "Trung thu còn về ?"

 

Từ Quốc Tranh lắc đầu, "Cũng nữa, trường bọn con quản lý khá nghiêm ngặt, thỉnh thoảng tập thể lực, dễ gì khỏi trường."

 

Chuyện Nhị Đại Gia kinh nghiệm, ông đưa lời khuyên, quần áo cần chuẩn nhiều, đại đa thời gian bọn họ đều mặc đồ tập luyện đặc chế. Giày thì trái thể chuẩn thêm vài đôi, vận động tốn giày lắm.

 

Ăn uống cũng cần lo lắng nhiều, trong trường cái gì cũng bán.

 

Ngoại trừ Lâm Hoành, bọn họ đều từng học đại học, trường học bây giờ khác biệt cực lớn so với đây, cần tự vác lương thực nhờ giáo viên giúp hấp cơm ăn với dưa muối nữa.

 

Mà Lâm Hoành học cách đây vài năm , đổi cũng lớn.

 

"Chỉ cần tiền, sẽ lo đói."

 

Từ Mẫu lập tức móc túi, "Bà cho các cháu tiền tiêu vặt, đừng để đói."

 

Từ Đông Thăng ở một bên hai tay đút túi, giọng điệu chua loét, "Ôi chao, đây còn là ruột của ? Ngoại trừ cái sợi dây thừng rách rưới 10 tệ , mà còn lúc chủ động móc tiền từ trong túi ?"

 

Thấy nhắc đến 10 tệ, Từ Mẫu nhịn vỗ một cái, liếc mắt một cái, "Bớt lắm miệng cho ."

 

Người cách một đời thì thương, phát hiện, bây giờ Từ Mẫu tuổi lớn, càng ngày càng rõ ràng.

 

Hai ông bà nắm trong tay ít tiền, mỗi năm còn nhận tiền hiếu kính từ con trai, cuộc sống hiện tại giàu sung túc, bà chỗ nào để tiêu tiền, chắc chắn sẵn lòng chi cho cháu.

 

Cũng bà cụ may mấy cái túi , cứ sờ sờ, hào phóng đặc biệt móc 50 tệ cho mỗi trong ba em.

 

Mặc dù bọn họ 1000 tệ cho, nhưng ai chê tiền nóng tay? Đứa nào đứa nấy vui vẻ.

 

"Cảm ơn Bà nội!"

 

Lâm Tuệ theo lời khuyên của Nhị Đại Gia, mua ba đôi giày thoải mái, thích hợp để vận động, bỏ ba lô mới cho con trai lớn.

 

Mấy đứa trẻ từng rời nhà lâu và xa như , nỗi buồn ly biệt dâng lên, Lâm Tuệ hiếm khi lải nhải.

 

"Ở trường phép đ.á.n.h gây chuyện cho , ngoan ngoãn, ?"

 

Từ Quốc Tranh cao hơn cô một cái đầu, ngoan ngoãn mặt, cúi đầu xuống để cô xoa, đáp lời một tiếng.

 

Lâm Tuệ Từ Quốc Vinh, đứa còn ngoan ngoãn bằng, ánh mắt đó thấy ý gì.

 

Từ Quốc Vinh nhận thông tin, , bảo chứng, "Con cũng sẽ gây chuyện ."

 

Lâm Tuệ tin cũng cách nào, con cái cứng cáp , dù cũng tự lăn lộn: "Chỉ cần con quản cái miệng của ."

 

Lâm Tích ở một bên kiểm tra ba lô của , cô còn dặn dò vài câu, nhưng Từ Đông Thăng cắt ngang.

 

"Con gái ngoan, nếu con bắt nạt thì gọi điện cho Đại Ca Nhị Ca ? Nếu nữa thì gọi cho bố, dù xa đến mấy bố cũng nhất định đến tìm con để đòi công bằng, chúng thể chịu thiệt thòi."

 

Lâm Tích gật đầu mạnh, "Con bố, con còn bạn học ở đây, cả Liên Kình nữa, chắc chắn sẽ chịu thiệt! Đại Ca còn dạy con hai chiêu, đ.á.n.h đau lắm! Trong túi con còn mang theo cả nước ớt nữa!"

 

Thế thì vạn sự chuẩn xong xuôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-462-khai-giang-roi.html.]

 

Lâm Tuệ: ... Vừa mới định gì đó bỗng chốc quên mất .

 

Lần lượt đưa ba em đến trường báo danh, khi chụp ảnh chung ở trường, hai vợ chồng Lâm Tuệ đưa ông bà đến Quảng trường Thiên An Môn, nơi mà ông bà mong đợi nhất, chụp ảnh lưu niệm lá cờ và ảnh lãnh đạo, vui đến mức mắt híp thấy gì nữa.

 

Một ngày khi về nhà, Lâm Tuệ cuối cùng cũng nhận điện thoại của Triệu Tình.

 

"Mấy yên ?"

 

Nhà họ Liên kế hoạch khác, cũng thương lượng thế nào, khi cân nhắc Triệu Tình liền đồng ý gia trở về Kinh thị sinh sống. Hai căn nhà trong thành phố cho thuê, tiền thuê nhà thì trái để ý, chỉ lo lắng nhà lâu ở dễ hư hỏng.

 

Triệu Tình nghỉ việc, thỉnh thoảng nhận thêm dạy kèm cho một học sinh là , mệt mỏi như thế. Còn kinh nghiệm và năng lực của Liên Thanh ở đó, tài nguyên nhân mạch càng thiếu, trở Kinh thị giống như là cá trở về nước .

 

Anh điều chuyển đến bệnh viện bên , chức vụ đổi, vẫn là viện trưởng, nhưng tiền lương thì tăng gấp đôi.

 

Triệu Tình “ừm” một tiếng, “Không sai biệt lắm , lát nữa để Liên Thanh qua đó đón , cùng ăn một bữa cơm.”

 

“Là đến tòa nhà lớn bên ?”

 

Triệu Tình , “Không , là tòa nhà nhỏ của chúng .”

 

Nói là tòa nhà nhỏ, hai nhà xe đưa đến nơi đó đều im lặng, vẫn là biệt thự kiểu Tây, nhưng hơn nữa thêm hậu hoa viên, so với tòa nhà nhà bọn họ còn lớn gấp đôi.

 

Triệu Tình chờ ở cửa, mặc dù thiếu bọn nhỏ, nhưng nhân qua vẫn ít, cô : “Thật , náo nhiệt náo nhiệt, coi như tiệc tân gia.”

 

Lâm Tuệ khoác tay cô , nhỏ giọng hỏi: “Hai ở cùng một chỗ với bên ?”

 

Triệu Tình lắc đầu, “ thích quá nhiều ở cùng một chỗ, xa thơm gần thối, ở cùng một chỗ còn thể duy trì hòa bình bề ngoài. Tiểu Kình ở tại nơi đó là , ngày lễ tết chúng qua đó ăn cơm.”

 

“Bên cách bệnh viện của Liên Thanh gần, tan thuận tiện, đôi khi công tác bận rộn về ăn cơm, còn thể đưa qua cho .”

 

Triệu Tình thấy nàng đối với căn nhà cảm thấy hứng thú, liền để Liên Thanh chiêu đãi mặt khác khách nhân, kéo Lâm Tuệ hậu hoa viên thưởng hoa.

 

Hiện giờ vẫn là thời điểm hoa nở rộ, gió nhẹ từ từ, so với phía nam lúc nóng đang thịnh, bên thời tiết dần dần chuyển mát, thích hợp uống thưởng hoa buổi chiều.

 

Lâm Tuệ xác thực thích, chỉ là bất kể là nhà ở trong thành phố là bộ ở Kinh thị mà bọn họ hiện tại ở, đều mở hậu hoa viên như thế . Bộ lớn nhất nhưng thật thể dọn dẹp một mảnh, chỉ là nàng thể dài hạn ở bên trông nom.

 

Không chăm sóc, thời gian dài sẽ hỏng.

 

“Bộ sân vườn của các ngươi là bao nhiêu tiền?”

 

“Mấy năm tay, đại khái là hơn 300 vạn .”

 

Đương nhiên, giá cả hiện tại dự đoán bắt đầu bằng 5 .

 

Cho dù là Lâm Tuệ, hiện giờ cũng dũng khí lớn như vay mua căn nhà giá như thế .

 

Hơn nữa lấy sự suy đoán của nàng, Liên Thanh là mua trả góp.

 

Trách trách, nội tình nhà giàu sâu dày thật nha...

 

--------------------

 

 

Loading...