Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 469: Từ Chối
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:12:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vợ ơi, hôm nay chúng xem phim ?”
Lâm Tuệ đang dựa ghế sofa xem Hoàn Châu Cách Cách, xem đến mê mẩn, tiếng gọi của Từ Đông Thăng cho giật .
Anh đến nỗi nếp nhăn ở đuôi mắt cũng hiện , chẳng chuyện gì vui lớn thế.
“Xem phim xong chúng ăn tối bên ngoài luôn, bảo dì Tôn đừng nấu cơm nữa.”
Lâm Tuệ tò mò, “Sao hôm nay vui vẻ thế?”
Từ Đông Thăng thả phịch xuống , : “Hôm nay chuyện điện thoại với con gái chúng .”
“Rồi ?”
“Anh bảo con bé chăm chỉ học hành, cần vội tìm bạn trai. Con bé đồng ý .”
Lâm Tuệ mày râu nhướng lên vui vẻ, nhịn dội một gáo nước lạnh, “Nó liền tin?”
“Đương nhiên , con gái ngoan như thế, chắc chắn sẽ lừa bố nó .”
Lâm Tuệ bày tỏ sự nghi ngờ về điều , ở xa như , nếu lén lút yêu đương, ? Cho dù , trời cao đất rộng, thể chạy đến đó mà canh chừng ?
Người đàn ông trung niên tình cha che mờ mắt, nghĩ nhiều như .
Dì Tôn khi việc gì đều ở trong phòng, sẽ ngoài lung tung. Anh ôm vợ lòng, hôn mạnh một cái, “Trẻ con thể yêu đương, nhưng chúng thì thể mà. Đi thôi, chúng hẹn hò ? Ôn cảm giác hồi yêu đương.”
Lâm Tuệ ôm chặt, ngẩng đầu , mắt mở to, “Chúng từng yêu đương ? Khi nào?”
Từ Đông Thăng dừng một chút, liền : “Vậy bây giờ chúng bắt đầu yêu đương ? Đồng ý yêu đương với ? Cô Lâm?”
Cô Lâm giả vờ suy nghĩ một lát, hai tay chống lên n.g.ự.c đẩy , “Xem thể hiện thế nào . Trước khi yêu đương đừng đụng chạm tay chân bậy……”
Từ Đông Thăng thuận thế buông cô , dậy, hai tay đút túi quần, cằm nhếch lên, tư thế ngầu.
“Vậy mời cô Lâm hạ cố cùng xem phim?”
Lâm Tuệ nhẹ một tiếng, cầm lấy điều khiển tắt TV, “Đi thôi Từ.”
Người trung niên và lớn tuổi còn đang đùa giỡn tình thú, còn tình cảm của giới trẻ khá lận đận.
Liên Kình cuối cùng cũng đợi Lâm Tích chủ động gọi điện hẹn gặp, ngoài mặt hề biến sắc, nhưng âm thầm lấy một bộ quần áo mới mua, còn tranh thủ cắt tóc.
Anh ban đầu hẹn xem phim, nhưng Lâm Tích chỉ hẹn gặp ở một quán nhỏ.
Tuy nhiên, xung quanh yên tĩnh, hình như cũng tệ.
Anh thấy Lâm Tích lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách đưa tới, khóe miệng khẽ cong lên, “Đây là gì?”
Tay nhanh chóng, nhận lấy hộp mở , là một chiếc đồng hồ nam.
Lâm Tích hai tay đặt đầu gối, nắm chặt ngón tay, cân nhắc mở lời, “Quà sinh nhật tặng em thích, nhưng thực sự quá quý giá, em thấy hợp lắm, nên mua món quà .”
Liên Kình chằm chằm chiếc đồng hồ, khóe miệng khép , tâm trạng vui vẻ ngay lập tức rơi xuống đáy vực, “Ý em là hòa ?”
Lâm Tích lắc đầu, “Không , giá của chiếc đồng hồ bằng cái điện thoại mua……”
“Em đang gì mà, Lâm Tích.” Liên Kình cắt ngang lời cô bé, cho cô bé trốn tránh nữa.
Lâm Tích khẽ thở dài trong lòng, rốt cuộc cũng rõ .
“Em , nhưng em tạm thời suy nghĩ đến.”
Khóe miệng Liên Kình mím thành một đường thẳng, ngẩng đầu lên, đối diện, “Là nghĩ đến chuyện yêu đương nghĩ đến ?”
“Không nghĩ đến .”
Ngón tay Liên Kình đột nhiên siết chặt, hộp quà ngoại lực ép , trở nên móp méo.
“ tại ?”
Đã đến đây , Lâm Tích cũng định giấu diếm, “Bởi vì môn đăng hộ đối, bởi vì nhà thái độ với em.”
Liên Kình im lặng, bố thích Lâm Tích, cô bé chắc chắn họ, mà ông nội gặp cô bé, thì là bà nội và cô.
“Cái chuyện môn đăng hộ đối là vô lý, em đừng để ý đến những điều đó. Còn về nhà , họ gì gì ? Làm tổn thương em, họ xin em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-469-tu-choi.html.]
Lâm Tuệ lắc đầu, của , cần xin , cô bé đến mức giận cá c.h.é.m thớt.
“Họ gì em cả, họ chỉ là coi thường em.”
Bất kỳ sự bỏ qua, tôn trọng nào, suy cho cùng đều là coi thường cô bé.
Cho dù là hai chạm mặt hồi nhỏ, ngày sinh nhật đó cô bé cố ý mang bánh kem đến mời họ ăn nhưng họ tùy tiện ném thùng rác.
Họ lẽ sẽ những lời khó chuyện mặt, nhưng sự coi thường từ tận đáy lòng, là thể thấu ngay lập tức.
Liên Kình mím môi, “Họ lớn tuổi , tồn tại một định kiến, sẽ chuyện với họ.”
đây điều Lâm Tích .
“Đừng, điều em thấy nhất chính là như , cũng họ lớn tuổi , nếu vì em mà xảy chuyện vui thoải mái, em thành tội nhân.”
Liên Kình chút bất lực, chằm chằm cô bé, một câu trả lời, “Lâm Tích, em hề thích một chút nào ?”
“Chúng quen nhiều năm như , đương nhiên từng rung động, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.” Lâm Tích những suy nghĩ trong lòng, “Cho đến nay, sự yêu thích của em dành cho đủ để chịu đựng những ánh mắt khác thường đó.”
Liên Kình trong lòng nên vui vì sự thẳng thắn của cô bé nên buồn nữa, “ em vì nhà mà từ chối , điều đó công bằng với .”
“Cần gì công bằng chứ? Đây là bàn chuyện ăn.”
Miệng Liên Kình hé , giải thích, thấy cô bé , “Gia đình em tuy điều kiện bằng , nhưng từ nhỏ đến lớn, em từng chịu uất ức, bố em yêu thương em, các bảo vệ em, nếu em chọn , em thể lựa chọn hơn, sống một đời vui vẻ.”
Lâm Tích hình như ý thức quá đề cao bản , ngữ khí dừng một chút, nhưng cô bé cho rằng gì sai, “Liên Kình, em cảm thấy em , coi là một món hàng để khác tùy ý lựa chọn.”
“Em đương nhiên món hàng! Hoặc em thể giống như , nếu thích, thể qua với họ.”
Lâm Tích cau mày, “ họ cũng là của , cũng , bây giờ càng cần tròn chữ hiếu, thể tránh chứ? Hơn nữa, dì Tình nhượng bộ, hỏi dì nghĩ gì trong lòng ? Dì chắc chịu uất ức và thoải mái trong lòng .”
Liên Kình nhất thời ngây , vui, mỗi từ nhà cũ về, bố đều dành tâm tư để dỗ dành bà . Chỉ là, bao giờ mâu thuẫn với gia đình mặt , cũng bắt xa lánh họ.
Lâm Tích vẻ tính cách mềm mại, nhưng thực chất giống dì Lâm, bên trong quả quyết và kiên cường, từng lời từng chữ đều như suy nghĩ kỹ càng.
Ngược là , rơi sự mơ hồ.
Lâm Tích gượng một tiếng, “Liên Kình, chúng đều còn nhỏ, vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu.”
Liên Kình siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, cúi đầu suy nghĩ, một lúc tháo chiếc của đang đeo , đeo chiếc mới .
“Vấn đề về gia đình , là việc nên giải quyết, chuyện em cần lo lắng.” Liên Kình cô bé, trong mắt mang theo ý sâu xa.
“Bây giờ bày tỏ lòng , nếu em yêu đương, xin xếp hàng .”
Lâm Tích hết những lời cần , nhất thời trả lời thế nào.
________________________________________
Ăn cơm xong, Liên Kình đưa Lâm Tích về trường, đó lái xe về nhà bố .
Hai đang xem TV, xem Hoàn Châu Cách Cách mà Triệu Tình thích. Thấy con trai về, ngạc nhiên.
“Sao hôm nay về mà một tiếng? Ăn cơm ?”
“Ăn ạ.”
Liên Kình ở ghế sofa bên cạnh, ngập ngừng .
Triệu Tình “yoho” một tiếng, hiếm khi thấy vẻ sầu khổ như , thẳng dậy, hỏi: “Con gặp khó khăn gì ?”
Liên Kình bao giờ tâm sự với bố , nhất thời nên bắt đầu từ .
Anh ấp úng, hỏi một câu, “Mẹ hối hận khi lấy bố ?”
“Con gì?”
Mẹ chớp mắt, còn kịp phản ứng, bố bên cạnh đá một cái.
--------------------