Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 490: Dưỡng Lão
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:12:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tháng dài dài, Từ Đông Thăng xa con cái, nhưng bố ở nhà thực sự nhớ cháu, dứt khoát về quê một chuyến đón hai cụ lên ở, cứ ở phòng của cả.
Bà Từ chịu để các cháu ăn cơm ngoài, cứ nhất quyết tự xuống bếp nấu, Lâm Tuệ đành chịu, đành bảo em Lâm Tích giúp.
“Đi , tụi bây nấu nướng gì , một bà .” Bà Từ đuổi hai em ngoài chơi, vẫn coi chúng là trẻ con.
Từ Quốc Vinh nhiều, cầm lấy con d.a.o bếp “xoẹt xoẹt xoẹt” mấy cái là thái xong thịt lát, mỏng dính, tay nghề chê .
Bà Từ cảm thán: “Mẹ các con đúng là truyền hết tay nghề nấu ăn cho các con .”
Từ Quốc Vinh , động tác tay cực kỳ nhanh nhẹn: “ thế ạ, cái là con dạy từ , bảo là đàn ông nấu nướng mới tìm đối tượng .”
Bà Từ lập tức hỏi dồn: “Thế giờ cháu yêu ?”
Từ Quốc Vinh lắc đầu, động tác tay vẫn dứt khoát: “Cháu còn tròn 19 tuổi, vội tìm yêu ạ.”
Bà Từ nhíu mày, đồng ý với cách : “Tuổi mụ thì cũng 20 . Bố cháu 21 tuổi cưới cháu , 22 tuổi là sinh ba em cháu . Bà thanh niên bây giờ khác thời bọn bà, đều chuộng tự do yêu đương. Cháu là sinh viên đại học, tìm một cô sinh viên trong trường nữa thì mấy. Yêu đương hai ba năm, đợi nghiệp là thể đăng ký kết hôn sinh con luôn, hoặc là học đăng ký cũng . Chứ đợi cháu nghiệp 23 tuổi mới tìm thì chẳng là muộn …”
Từ Quốc Vinh thấy bà bây giờ càng ngày càng lắm lời, mà toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng ngắt lời: “Ôi chao bà ơi, cháu đang bận kiếm tiền đây , gì thời gian tìm yêu.”
“Kiếm tiền gì nữa, nhà các cháu giàu thế còn đủ ?” Bà Từ tưởng cháu trai đang lấp l.i.ế.m với , đừng trong thôn, ngay cả xếp khắp vùng , nhà họ cũng là một. Tuy bà và ông nhà tài sản nhà thằng út rốt cuộc bao nhiêu, nhưng những cửa hàng và nhà cửa thấy rõ ở thành phố thì ít . Nhiều tiền như mà còn chê đủ ?
Từ Quốc Vinh nhất thời lỡ lời, bèn ngậm chặt miệng nữa.
Lâm Tích nhặt rau dỏng tai , sắp nở hoa . Thấy hai sắp lộ tẩy, cô bé lên tiếng giúp giải thích.
“Anh hai luyện hát ở quảng trường, nhiều thanh niên và cả các ông các bà đều thích đến , còn nhảy theo bài hát nữa. Anh hai nổi tiếng lắm ở khu đó, gọi là ‘Quảng Trường Tiểu Vương Tử’ đấy ạ!” Người xong còn sẵn lòng bỏ tiền gọi bài hát nữa cơ... Lâm Tích nheo mắt : “Ngay cả bạn học của cháu cũng danh tiếng của , còn cố tình chạy đến đấy.”
Bà Từ để ý là chủ đề lái , mắt sáng rực, xuống cô bé tiếp: “Danh tiếng hai cháu lớn thế cơ ? Vừa các cháu ở đó, bảo chọn thêm vài nhà t.ử tế.”
Bà nghĩ một lát, lắc đầu, tỏ vẻ chê bai: “Cái tính các cháu, mặt mỏng, thích tán gẫu với , mà lo liệu mấy chuyện . Haizz, giá mà bà ở đó thì , đảm bảo nắm rõ hết các nhà xung quanh…”
Từ Quốc Vinh nhân lúc bà để ý, lườm Lâm Tích một cái, bảo cô bé bớt .
Lâm Tích cứ coi như thấy, bàn ăn còn thỉnh thoảng chia sẻ với hai cụ vài chuyện hổ của , ví dụ như đang hát thì đột nhiên lệch tông , nhét đầy túi thư tình, trong đó còn thư của con trai nữa...
Khiến hai cụ già ha hả.
Cười xong, Ông Từ nhớ đến cả, buồn bã: “Không Quốc Tranh đến nơi , môi trường ở đó chắc chắn , lính thì đều chịu khổ…”
Từ Đông Thăng gắp thức ăn cho ông, an ủi: “Bố đừng lo, nó đến nơi sẽ gọi điện về nhà thôi. Bây giờ thời nữa, thư mất nửa tháng mới nhận , bây giờ một cuộc điện thoại đến nửa phút.”
“Hơn nữa, bây giờ khổ đến mấy cũng khổ bằng hồi xưa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-490-duong-lao.html.]
Từ Phụ nghĩ cũng , nhưng trong lòng ông vẫn nhịn mà lo lắng. Các con gấp quá, đến cả về nhà một chuyến cũng kịp...
Một tháng thời gian chớp mắt trôi qua, Lâm Tuệ dẫn hai em lên đường đến Kinh thị xa xôi.
Hai ông bà già nhịn đỏ hoe mắt, chỉ là nỡ xa.
Từ Đông Thăng mái tóc bạc trắng của bố , những nếp nhăn mặt càng sâu hơn, lưng cũng còng xuống, đến cả sức đ.á.n.h cũng còn nữa, trong lòng thấy khó chịu. Sau bữa tối, gọi điện thoại với Lâm Tuệ về chuyện đón bố lên đây để dưỡng lão.
Mặc dù bình thường bố cũng thỉnh thoảng đến ở với họ, nhưng dưỡng lão thì là ăn chung một nồi cơm mãi mãi. Không giống như bây giờ, cả năm chỉ tụ họp dịp lễ Tết.
Lâm Tuệ gật đầu, "Nhà bây giờ nhiều phòng trống, thể đón lên."
"Chị Tôn đây bây giờ vẫn đang ở nhà, nếu bố chịu lên, thì sẽ tìm chị Tôn chuyện, mời chị . Chỉ sợ hai ông bà nỡ xa quê."
"Ngoại trừ Quốc Siêu và cả chị dâu, tất cả đều bén rễ ở thành phố , bố cũng về quê nữa, của Cẩu T.ử cũng ở bên , lên đây sẽ thiếu trò chuyện." Lâm Tuệ nghĩ đến điều gì, , "Anh chỉ cần với họ là ở nhà một quá buồn chán, ba bữa cơm đều thể ăn ở nhà, hai cụ chắc chắn sẽ đồng ý lên ngay."
Càng già, con trai út càng cưng chiều.
Cũng là vì bây giờ việc đáng tin cậy, tiền đồ, là hiếu thảo nhất.
Từ Đông Thăng còn kịp than vãn, chỉ rằng bản cũng ở nhà một , là ở thẳng tại cửa hàng, tỉnh dậy là việc, xong việc quên ăn cơm—thế là hai ông bà già thậm chí còn dứt khoát mở tiệm tạp hóa nữa, chuyển giao cho nhà trưởng thôn, thu dọn hành lý, gà vịt đều nhốt lồng, chạy lên thành phố ở với con trai út.
Nói là đến để chăm sóc con trai, nhưng ai cũng là đến để dưỡng lão .
Chuyện khiến cả và hai đều cảm thấy vui, là thật lòng phụng dưỡng hai cụ, lo lắng nếu ngoài thì sẽ hiểu lầm rằng các trai của họ bất hiếu, nên mới đẩy già cho con út nuôi.
Từ Đông Thăng cũng nhiều, chỉ một điều: thuê bảo mẫu đến chăm sóc hai cụ, thế là cả và hai còn lời nào để .
Quả thực là hai cụ theo con út để hưởng phúc , họ thể ngăn cản .
Tuy nhiên, hai nhà cũng chủ động đề nghị tăng tiền dưỡng lão hàng năm lên 2000 tệ, tiền lì xì lễ Tết tính riêng. Như mới coi là tất cả đều vui vẻ.
Nuôi con phòng lúc về già, con cái ghét bỏ, ai cũng tranh tròn chữ hiếu, thật đáng ngưỡng mộ. Hai ông bà già ngày nào cũng mang tâm trạng gốc cây hát tuồng, chỉ một thời gian, sắc mặt hồng hào, còn trẻ .
Từ Đông Thăng thấy hai ông bà thích nghi , liền hài lòng dẫn em vợ bay đến Kinh thị.
Tiệm nhỏ của Lâm Tuệ khai trương nửa tháng, họ qua đó xem tình hình thế nào.
Em vợ là xem tiệm, còn là xem . Vừa là thăm vợ, càng là kiểm tra xem thằng nhóc thứ hai ngoan ngoãn .
Anh danh tiếng của "Quảng Trường Tiểu Vương Tử" ngày càng vang xa...
--------------------