Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 493: Lần đầu tiên đón mùa đông ở phương Bắc
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:12:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tuệ và Lâm Tích ăn no một bước, đó rời bàn, xem TV trong phòng khách. Chỉ điều, sự chú ý của Lâm Tích đặt TV.
Lâm Tuệ vỗ vai cô bé, "Đừng lo, bố con chừng mực, sẽ uống đến mức thương ."
Lâm Tích lơ đãng, lẩm bẩm, "Say rượu cũng dễ chịu gì..."
Lâm Tuệ liếc cô bé một cái, xem con gái hướng ngoại đến mức nào, nếu để bố nó chắc đau lòng lắm.
"Mới đến mà lo, còn sớm chán. Đợi đến lúc thật sự cưới con, lúc đó mới là vượt năm ải c.h.é.m sáu tướng. Anh họ, em họ, con một đống, đủ cho uống mấy bình."
Hồi đó Từ Đông Thăng rể mới cũng uống ít, may mà tửu lượng của , gục.
Chỉ điều Liên Kình bây giờ còn non lắm, xã giao với nhà thì uống rượu trắng, rượu vang, nhưng loại rượu gạo nhà nông tự nấu thì uống bao giờ.
Vừa mới uống , chút thơm thơm ngọt ngọt, giống rượu nếp. Thế là trời trăng gì rót cho hai bát, bắt đầu thấy choáng váng.
Cậu cảm thấy tai và mặt đỏ bừng, nóng ran, đầu óc cuồng, động tác cũng trở nên chậm chạp.
Từ Đông Thăng mới khai vị, hừ một tiếng, lông còn mọc đủ mà lừa con gái .
Quay đầu , ôi thôi, thằng thứ hai nhà (Từ Quốc Vinh) cũng chẳng thừa hưởng tửu lượng của , một bát gục. Giá mà thằng cả ở đây thì , chẳng cần tay cũng thể hạ gục .
Thấy cũng gần đủ , Từ Đông Thăng bảo em vợ giúp đỡ đưa hai thằng ranh trong nhà.
Lâm Tích vội vàng pha một ấm nước mật ong, rót cho bố uống xong, mới chạy phòng đưa cho hai tên say uống.
Từ Đông Thăng thấy cô bé nhiệt tình chạy tới chạy lui, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Đủ đấy." Lâm Tuệ ném chiếc khăn ấm lên mặt .
Từ Đông Thăng lau qua loa vài cái, súc miệng, cảm thấy hết mùi rượu mới trèo lên giường ôm vợ.
"Người tửu phẩm nhân phẩm, chúng thằng bé lớn lên, nhân phẩm thì vấn đề gì, chỉ là bình thường tính tình trông kiêu ngạo, tối nay khá là nhẫn nhịn."
Lâm Tuệ nhắm mắt nghỉ ngơi, "Bây giờ còn đến lúc , cứ để cho bọn trẻ tự tìm hiểu. Làm bạn bè và yêu khác nhiều lắm, chúng can thiệp, cứ để thuận theo tự nhiên là . Bọn trẻ bây giờ hơn ngày xưa nhiều, rõ gốc gác, yêu đương mới kết hôn, chọn thích. Cái kiểu hôn nhân mù quáng ngày xưa mới đáng sợ nhất, ly hôn cũng khó."
Từ Đông Thăng đỡ cằm cô, nâng lên, đợi đến khi cô mở mắt mới : "Ý gì đây? Em còn từng lúc ly hôn với ?"
Hai họ chẳng là điển hình nhất của hôn nhân mù quáng ? Đều bà mối lừa gạt bằng cái miệng, cái mặt.
Sự bất mãn trong giọng điệu của đàn ông sắp tràn ngoài , Lâm Tuệ trêu , "Anh nghĩ ?"
Chắc chắn là , mà chỉ một .
Từ Đông Thăng cúi đầu, c.ắ.n cô một cái lên môi, để dấu vết mới chịu thôi, "Bất kể em nghĩ , em đúng một điểm, ly hôn là thể. Gả gà theo gà, gả ch.ó theo chó, em gả cho thằng côn đồ thì chỉ thể cả đời vợ thằng côn đồ..."
Lâm Tuệ giả vờ thở dài, " là , lừa cũng chẳng còn cách nào, cứ tạm bợ mà sống thôi..."
*
Từ Đông Thăng ở Kinh Thị năm ngày, Liên Kình ngoan ngoãn năm ngày. Mỗi ngày vẫn gọi điện cho Lâm Tích khi ngủ như thường lệ, ngay cả khi xem phim hẹn hò, cũng đúng giờ đúng giấc đưa cô về nhà 7 giờ tối khi trời tối, dám vượt quá giới hạn.
Còn một khác, Từ Quốc Vinh vốn thật thà, mấy ngày nay càng dám manh động. Mỗi ngày tan học, cưỡi chiếc mô tô cũ kỹ bán nghệ kiếm tiền, cũng kịp về nhà ngay khi trời tối. Không dám đường đêm, càng dám đến phòng ca nhạc chơi bời.
Bất kể Hà Vĩnh và hai dụ dỗ thế nào, vẫn hề lay chuyển, thực sự thể hiện là một đứa trẻ ngoan.
Từ Đông Thăng bày tỏ sự hài lòng miễn cưỡng, nhưng cũng cảnh cáo tùy tiện nhận thư tình nữa, như trông chẳng khác gì một kẻ lăng nhăng vô trách nhiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-493-lan-dau-tien-don-mua-dong-o-phuong-bac.html.]
Từ Quốc Vinh phục, "Người là minh tinh ngày nào cũng nhận mấy vạn lá thư tình tỏ tình của fan, nhận? Chuyện quá bình thường mà, thích đấy chứ."
Từ Đông Thăng tiện tay cầm chai nước gõ đầu một cái, "Bây giờ con là minh tinh ? Cứ nhận thư tình bừa bãi là !"
"Ái da—" Từ Quốc Vinh xoa xoa đầu , "Biết , nhận nữa."
Tiếc thật, thì chuyện cũng khá cảm giác thành tựu đấy chứ, bạn học của ai cũng là ghen tị cơ mà...
"Thôi , đây. Vẫn câu đó, ở nhà giúp con việc, gây chuyện." Anh cầm hai tấm vé cùng em vợ bắt máy bay.
Từ Quốc Vinh trân trân theo, bĩu bĩu môi, đó còn là tiền móc từ chỗ để mua vé đấy.
*
Sau khi Từ Đông Thăng về quê, trời càng lúc càng lạnh hơn, Lâm Tuệ ngày nào cũng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, quấn thành một con sâu bướm, ấm áp đến mức dậy.
Ban đầu Anh Tỷ còn lo bữa sáng nguội sẽ ngon, quen , dứt khoát bữa sáng chỉ cho hai chủ, cô chủ, đợi đến khi bà chủ dậy thì ăn luôn cùng bữa trưa.
Anh Tỷ cô mới cuối tháng Mười khoác lên chiếc áo bông dày cộp, mà vẫn lạnh đến mức run chân, khỏi bật , "Chắc đây là năm đầu tiên chị đón mùa đông ở phương Bắc nhỉ? Sang năm, năm nữa là quen thôi."
Lâm Tuệ húp soàn soạt hết một bát canh nóng mới cảm thấy ấm áp, thở phả còn biến thành màu trắng, mà lạnh cho . Thằng hai cũng vì quá lạnh nên mới chuyển từ hẻm Kim Cổ sang đây, ngày nào cũng xe học.
Dù thì sắp tới sẽ tuyết rơi , bọn họ còn từng thấy tuyết lớn bao giờ, dù đeo găng tay mà xe đạp, tay cũng thể đông cứng đến mức rụng ...
"Lạnh thì còn thể mặc thêm đồ, điều duy nhất quen là trời quá khô hanh, ngày nào ngủ dậy cũng cảm thấy mặt cứng đờ."
Anh Tỷ gật đầu, " , ngay cả bản địa như đôi khi còn khô đến chảy m.á.u mũi. Sau ngày nào cũng nấu một nồi canh, bồi bổ cho chị."
Nhà họ Từ là phương Nam chuyển đến, quen với việc mỗi bữa ăn đều húp một ngụm canh, nếu thì gọi là ăn cơm.
Vì chuyện , cô còn đặc biệt mua một cuốn sách dạy nấu ăn để học cách hầm canh, bây giờ ở nhà lâu , cô cũng dần quen với việc uống canh khai vị bữa ăn.
*
Lâm Tuệ ăn cơm trưa xong mới thong thả bộ đến cửa hàng, coi như dạo bữa ăn, khỏe mạnh dưỡng sinh.
Cô căn thời gian chuẩn, mở cửa 11 giờ rưỡi, chỉ vài phút là học sinh cấp một, cấp hai, cấp ba ngang qua đây về nhà, cửa hàng của cô chính thức mở cửa lúc .
Cô mua một chiếc ghế bập bênh, đặt gần quầy tính tiền bên cạnh cửa , lên đó tạp chí, tiểu thuyết, buồn ngủ thì còn thể chợp mắt một lát.
Tuy rằng kiếm ít tiền hơn kinh doanh ẩm thực, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn ẩm thực nhiều.
Lúc Lâm Hoành đến thấy cảnh , ánh mắt cô ghen tị ngưỡng mộ.
Người ẩm thực đúng là khổ cực như trâu như ngựa ~
*
Thời tiết hôm nay lắm, âm u nặng nề, một cơn gió lạnh thổi tới, Lâm Tuệ siết chặt chiếc áo bông lớn.
Nếu vì hàng hóa trong cửa hàng là đồ dễ cháy, cô kiểu gì cũng đốt một chậu than lớn.
Cô ngáp một cái, tiện tay cầm cuốn lịch bàn lên, bắt đầu tính thời gian.
Bưu phẩm gửi cho thằng cả gửi năm ngày , nó nhận ...
--------------------