Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 503: LẦN ĐẦU TIÊN ĂN THỊT XÀO VỚI TRE
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:13:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Quốc Vinh khựng , định tìm cớ giải thích, nhưng bố thấu.
Từ Đông Thăng mặt nặng trịch. Hiểu con ai bằng cha, từ nhỏ đến lớn thằng nhóc gây họa ít, lúc chột thì y như rằng cái vẻ mặt , mắt cứ liếc ngang liếc dọc.
"Nói! Mùi con nồng như thể chỉ là dính thoáng qua , ít nhất cũng ở cạnh hút t.h.u.ố.c vài tiếng đồng hồ ."
Từ Quốc Vinh mím môi. Có lẽ còn lừa , chứ lừa bố.
Thế là đành thật: "Con quán bar với bạn học, nhưng con gì cả..."
"Quỳ xuống cho bố!"
Anh nhíu mày, bố. Có cần giận dữ đến mức ?
"Bố, con lớn thế , bố đừng quản con nghiêm khắc quá ? Con việc gì cũng chừng mực."
Từ Đông Thăng thấy còn đang cãi chày cãi cối, giận tím mặt, tiện tay vớ lấy một thanh tre còn sót khi Lâm Tuệ dùng để rào bồn hoa mái hiên, quật mạnh mấy cái lên lưng và chân , hề nương tay chút nào.
"Hự!" Từ Quốc Vinh rên lên mấy tiếng. Đau thật! cũng né tránh.
Tiếng động ngoài sân Lâm Tích tỉnh giấc. Cô bé ngơ ngác bước khỏi nhà, thấy bố đang đ.á.n.h hai, giật , vội vàng chạy lên can ngăn.
"Bố, bố ơi, gì từ từ , đừng động tay động chân..."
Từ Quốc Vinh đẩy Lâm Tích : "Em đừng đây."
Từ Đông Thăng cũng sợ con gái thương nên dừng tay, chỉ : "Giờ mày cứng cáp , cần bọn tao quản nữa đúng ?"
"Con ý đó!"
Lâm Tuệ bên cạnh, sắc mặt cũng dễ coi. Cô lên tiếng: "Vào nhà chuyện."
Mấy nhà, xuống ghế sô pha.
Từ Quốc Vinh đó, đối diện với ánh mắt , lảng , chằm chằm xuống sàn nhà.
Lâm Tuệ thấy ngẩng đầu vẻ mỏi cổ, bèn thản nhiên : "Con quỳ xuống."
Từ Quốc Vinh dám cãi lời bố, nhưng dám lời , ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Trước hết con giải thích. Hôm nay con ?"
Từ Quốc Vinh cúi đầu: "Hai bạn học đây cùng con hát ở quảng trường sắp hát cố định ở quán bar mới mở. Con yên tâm nên theo xem thử."
"Ừm, nữa?"
"Sau đó con về , họ vẫn tan ."
"Kiếm nhiều tiền ?"
Từ Quốc Vinh khựng một chút: "Dạ, nhiều. Một đêm riêng tiền thưởng mấy trăm ."
"Bị cám dỗ ?"
Anh im lặng. Lâm Tuệ khẽ một tiếng: "Lão Nhị, nếu con cám dỗ, con ở đó vài tiếng đồng hồ mới về."
Từ Quốc Vinh ngẩng đầu : "Mẹ, con quả thật thấy cám dỗ. Hát ở đó, mỗi tháng chỉ cần mười mấy ngày thôi, kiếm nhiều tiền, hơn nữa còn thể luyện thanh nhạc, con thấy ."
"Bố , con hai lo con sẽ học thói , nhưng con còn là trẻ con nữa, con đủ khả năng tự chủ và phán đoán."
"Tự chủ cái ch.ó gì!" Từ Đông Thăng tức chịu nổi: "Con tự đ.á.n.h giá bản quá cao ! Nếu con tự chủ mạnh, hôm nay con bén mảng đến quán bar!"
Lâm Tuệ đè chồng xuống, lên tiếng: "Con vẫn phục, cảm thấy hôm nay đến quán bar là lý do, vì kìm sự tò mò, vì khả năng tự chủ quá kém, đúng ?"
Từ Quốc Vinh trúng tim đen, môi mím thành một đường thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-503-lan-dau-tien-an-thit-xao-voi-tre.html.]
"Con tại Mạnh Mẫu chuyển nhà ba ?"
Anh im lặng .
"Nếu con Mạnh Mẫu vì chuyển nhà ba , ít nhất con cũng chuyển đến Kinh Thị là vì cái gì. Sao, con thấy quản con quá nhiều ?"
Mũi Từ Quốc Vinh cay cay, hối hận . Anh nhích gần ghế sô pha một chút, khẽ lời xin : "Bố , con con sai , nãy con nên như . Con hai đều vì cho con..."
Lâm Tuệ rũ mắt, : " thấy con vẫn hiểu rõ."
"Con tại đổi? Bởi vì tầm khác , những và sự việc tiếp xúc đổi, môi trường ảnh hưởng quá lớn đến tâm lý con . Lão Nhị, hỏi con."
Mắt Từ Quốc Vinh đỏ, .
"Trước đây con từng nghĩ quán bar, phòng là nơi ? Bây giờ con nghĩ ? Trước đây con ngoài uống rượu, hôm nay con uống ? Trong môi trường đó, đều hút thuốc, con thể kiên trì hòa nhập với họ bao lâu?"
"Tối nay gọi điện con máy, tin nhắn con gửi cho chỉ là chút việc với bạn học, giảm tránh, tại con đang uống rượu trong quán bar? Sợ mắng con ? Tại sợ? Bởi vì con con điều cho phép. Có , con lén hút thuốc, thậm chí đụng những thứ nên đụng nữa ?"
Một loạt câu hỏi ngược dồn dập, Từ Quốc Vinh mở miệng định giải thích thì chặn họng.
"Con còn là con sẽ thế nữa ? Con lấy cái tự tin ở mà rằng con sẽ hư hỏng?"
"Bây giờ con là tiền thì sống nổi, việc con vì kiếm tiền mà lỡ dở việc học và sức khỏe, đó là hành vi bỏ gốc lấy ngọn! Là hám lợi mắt!"
Đầu Từ Quốc Vinh càng lúc càng cúi thấp, trong khí chỉ còn sự im lặng.
Lâm Tuệ chằm chằm , "Mẹ hỏi con thêm một câu nữa, con chúng quản con nữa ? Nếu , ngày mai và bố con sẽ về quê, tiền ăn hàng tháng sẽ gửi đúng hẹn cho con, những phụ khác thế nào thì chúng thế đó, cho con sự tự do tuyệt đối, hỏi han thêm một câu nào nữa, tròn nghĩa vụ nuôi dưỡng thì ai thể lên án chúng ."
Từ Quốc Vinh vội vàng tiến lên nắm lấy tay , giọng chút buồn bã, "Mẹ ơi, đừng nặng lời như thế, con lên án bố , là do con nhất thời nghĩ sai. Bố tha thứ cho con ?"
Anh sang bố, thành tâm xin , "Bố, nãy là con sai , bố đ.á.n.h con thêm một trận nữa , đừng giận nữa."
Cơn giận của Từ Đông Thăng nguôi một chút, cũng mắng nữa.
Lâm Tuệ rút tay , "Lão Nhị, cả Lâm Tích nữa, con cũng đây."
Lâm Tích ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
"Các con cảm thấy lớn , thì việc gì cũng trách nhiệm với bản , với gia đình và bạn bè. Thân phận nào thì việc nấy, hiện tại phận của các con là học sinh, tất cả việc đều nhường đường cho việc học."
"Là cha , và bố con cố gắng hết sức, cái gì cần dạy thì dạy, cái gì cần cho thì cũng cho . Nếu như các con cảm thấy chúng ."
Lâm Tuệ dừng , "Vậy thì các con hãy tìm cha khác thể hơn chúng ."
Nói xong, cô kéo Từ Đông Thăng về phòng ngủ.
Lâm Tích từng những lời nặng nề như , ban đầu cô bé chỉ nghĩ đó là chuyện nhỏ, nhưng giờ đây, cô bé dường như hiểu ý , những chuyện thể tùy tiện mở lời.
"Mẹ thật sự giận ... Anh hai, đây?"
Từ Quốc Vinh vẫn quỳ mặt đất, chân tê cứng, nhưng cúi đầu bất động, đang nghĩ gì.
Sáng hôm , để dì giúp việc nấu ăn, mà tự xuống bếp một bàn thức ăn, cẩn thận chờ bố thức dậy.
Ai ngờ, thậm chí còn thèm liếc , khoác tay bố khỏi nhà.
Hai em Từ Quốc Vinh ăn vô, suýt .
Thế là khi Từ Quốc Tranh gọi điện về, câu đầu tiên kết nối là lời mách tội từ Lâm Tích.
"Anh cả ơi, hai bố giận lắm !"
--------------------