Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 546
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:13:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chị Dĩ Ninh, em đây."
Giang Dĩ Ninh vươn tay kéo khóa ba lô của Lâm Phi .
Lâm Phi hắc hắc , cô quên mất .
"Đi , về đến nhà thì báo bình an cho chị một tiếng."
"Ừ ừ!"
Nhìn Lâm Phi nhảy nhót chạy sân bay, khóe miệng cô thu nụ . Cô đút hai tay túi, về phía trạm xe buýt lớn.
Xe buýt lớn giữa nội thành và ngoại ô Kinh Giao chỉ vài chuyến, quá sớm nên bao nhiêu , đợi đủ mới khởi hành. Tài xế gác hai chân lên vô lăng, đầu tựa , phát tiếng ngáy vang trời.
Giang Dĩ Ninh rũ mắt, móc 20 tệ từ trong túi ném thùng tiền, tiện tay xé một tờ từ tập vé bên cạnh tài xế, nhét túi. Sau đó thẳng đến vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ xong, kéo mũ lưỡi trai xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối hôm qua Lâm Phi kéo cô chạy bao nhiêu nơi, nửa đêm mới chợp mắt một lát, cô buồn ngủ rũ rượi, rõ ràng chỉ cách hai tuổi, năng lượng của Lâm Phi dồi dào đến thế.
Sau bao lâu, xe xuất hiện một đoàn du lịch, già trẻ lớn bé la hét ầm ĩ.
"Mua vé mua vé !"
Tài xế dụi sạch ghèn nơi khóe mắt, nhân viên bán vé lên xe, thắt lưng đeo một cái túi vải phồng to, thu tiền từ cửa một mạch về phía .
"Ê cô gái lên xe lúc nào thế? Mua vé ?"
Giang Dĩ Ninh móc vé cho cô liếc mắt một cái.
Nhân viên bán vé kiểm tra thấy vấn đề gì, gãi đầu, gì thêm.
Trên xe quá ồn, Giang Dĩ Ninh móc tai , nhắm mắt nhạc.
Từ sân bay đến trường học gần như băng qua nửa thành phố, cô mơ màng ngủ .
Lại mơ thấy cảnh tượng một nhà ba vui vẻ hòa thuận, còn bản thì một bên lạnh lùng .
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, đó gọi cô là "Ninh Ninh".
"Ngươi là ai?" Giang Dĩ Ninh nho nhỏ nghiêng đầu hỏi, " quen ngươi."
Người mắt đột nhiên rơi nước mắt, ánh mắt của nàng cô tràn đầy đau lòng và thương xót.
Cô vươn tay , chạm cái gì cả, đó biến mất.
Giang Dĩ Ninh nho nhỏ trong lòng tràn đầy hoang mang và bất an, chạy tới, nhưng chạy mãi cũng đến điểm cuối...
Xe cán qua một cái hố to, sự rung lắc kịch liệt khiến Giang Dĩ Ninh giật tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Trong tai tiếng , tiếng , cũng lời quở trách nghiêm khắc, chỉ tiếng hát nhàn nhạt.
Là bài hát của thần tượng Lâm Phi.
Cô gái nhỏ theo đuổi thần tượng lợi hại, chỉ bản , mà còn điên cuồng tuyên truyền giới thiệu thần tượng của cô với những xung quanh. Hơn phân nửa danh sách nhạc của đều là do cô ép buộc tải về giúp.
Giang Dĩ Ninh yên tĩnh lắng , cũng chuyển bài, ngoài cửa sổ, những cảm xúc lên xuống do giấc mơ mang dần dần khôi phục sự yên tĩnh.
—
Buổi hòa nhạc của Từ Quốc Vinh viên mãn kết thúc, nhận sự nhất trí khen ngợi từ trong và ngoài ngành. Kéo theo đó là các lời mời tham gia chương trình tạp kỹ, nhưng đều lượt từ chối.
Anh vẫn chỉ thầm nghĩ lắng đọng , hát thật , những điều thích . Tiếp xúc quá nhiều, chiếm dụng quá nhiều thời gian và năng lượng đối với cũng là chuyện .
"...Hiện tại lượng hâm mộ của nữa tăng lên, lượng hàng tồn kho trong cửa hàng báo nguy. Mặt bằng vẫn quá nhỏ, đề nghị chúng thuê thêm một gian tiệm lớn hơn."
Lâm Hồng là về gian tiệm nhỏ đây chị dùng để g.i.ế.c thời gian, cũng hai phần trăm cổ phần trong đó.
Hai năm nay, chị và rể buông phần lớn công việc kinh doanh trong tay, du lịch quốc, đang trong trạng thái bán nghỉ hưu. Gian tiệm dứt khoát giao cho bọn kinh doanh, biến thành cửa hàng chuyên bán đồ dùng xung quanh Từ Quốc Vinh, đĩa nhạc, ảnh tả chân, huy hiệu cài áo, v.v., công việc kinh doanh ngày càng phát đạt.
Còn Lâm Tích vì kinh doanh phòng vẽ của , nên rút khỏi việc nắm giữ cổ phần.
Hiện giờ các cổ đông của tiệm ba , Từ Quốc Vinh và Lâm Tuệ đều tự chiếm bốn phần trăm, Lâm Hồng với 5 vạn đây cùng với việc quản lý kinh doanh như cũ chiếm hai phần trăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-546.html.]
Bởi vì công việc kinh doanh , Lâm Hồng sớm vốn, hiện tại còn lấy ít tiền từ tiền chia cổ tức.
Từ Quốc Vinh nghĩ một lát, "Nếu thể, vẫn là nên mua một cái ."
Lâm Hoành còn kịp gì, kế toán viên bên cạnh đẩy gọng kính, vô tình tuyên bố, "Đại Ca, tiền trong tài khoản của chúng đủ."
Hồi mới thành lập studio còn thể miễn cưỡng mượn dùng mợ, nhưng khi quy mô ngày càng lớn, nhất định thuê kế toán chuyên nghiệp.
Từ Quốc Vinh dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, " cá nhân bỏ tiền , mua cửa hàng ghi tên ."
Như thì tính là của studio nữa. Đến lúc đó, tiền thuê cần tính thì cứ tính, sổ sách hai bên rõ ràng, cá nhân và studio thể lẫn lộn.
Dù thì studio còn nộp khoản thuế lớn.
Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, Lâm Hoành hỏi : "Anh lấy nhiều tiền như ?"
Tiền kiếm mấy năm nay dù nhiều đến mấy, một nửa cũng đầu tư vật liệu tuyên truyền và quảng bá , còn nuôi mười mấy trong studio nữa. Mọi mặt đều cần tiền, tài khoản cá nhân của nhiều nhất cũng chỉ còn vài triệu.
Từ Quốc Vinh đút hai tay túi quần, thở dài, " xin một tờ giấy nợ nữa."
Lâm Hoành lập tức còn gì để .
là chủ nhỏ khác, nhà hậu thuẫn thì giống .
"À đúng , suýt quên mất." Lâm Hoành vỗ đầu một cái, lấy một tấm thiệp mời từ sổ tay đưa cho .
"Tuần là lễ kỷ niệm tám mươi năm thành lập trường cũ của , đặc biệt mời các cựu sinh viên xuất sắc trở về tham gia. Cậu sắp xếp gì, ?"
Năm ngoái ở trong nước nên từ chối. Năm nay mà từ chối nữa thì mất mặt lắm, đừng để đồn rằng khi phát đạt thì coi thường thanh danh trường cũ.
Từ Quốc Vinh dòng chữ mạ vàng thiệp mời, "Ừm, thôi."
Hai dậy cửa, "Cậu về nhà với ?"
Lâm Hoành xua tay, "Không , mợ qua Kinh Thị công tác , về nhà ."
Đầu năm nay cuối cùng cũng mua một căn nhà nhỏ ở Kinh Thị. Tuy chỉ là căn hộ thương mại nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng khu vực cũng tệ, gia đều hài lòng.
Hiện tại bọn họ vẫn đang trong tình trạng sống riêng hai nơi. Dù vợ cũng sự nghiệp riêng, thể bắt vợ từ bỏ đời của để nội trợ cho , điều đó công bằng với cô .
Cho nên hiện tại vợ con và bố vẫn đang ở thành phố, chỉ một đang phấn đấu ở Kinh Thị.
Cũng may sự nghiệp quỹ đạo, kiếm tiền mua nhà, dù là tự trở về nhà đến cũng đều chỗ dừng chân.
Từ Quốc Vinh cũng quấy rầy thế giới riêng của và mợ, một trở về nhà.
Anh cả và chị dâu đều ở trong căn nhà bố tặng, cũng gần đơn vị của họ hơn, thỉnh thoảng mới trở về đây ăn cơm.
Anh vung vẩy chìa khóa xe tay, hỏi: "Mẹ, bố con ?"
"Đang họp video với chồng cô." Lâm Tuệ ghế sofa ăn trái cây, ngước mắt , "Lại gì nữa?"
Từ Quốc Vinh , ở bên cạnh bà, "Không hổ là , đúng là sự ăn ý!"
"Con mượn chút tiền, mua một mặt tiền cửa hàng."
Lâm Tuệ lau tay, "Mượn bao nhiêu?"
"Năm triệu , con sẽ trả lãi theo ngân hàng."
Bà khẽ nhếch cằm, "Được."
Tiền trong tay bọn họ hiện tại cũng công dụng gì khác, mượn thì cứ mượn.
Từ Quốc Vinh đ.ấ.m vai bóp chân cho bà, vô cùng sốt sắng, "Mẹ đúng là hào phóng."
Lâm Tuệ: ... là hào phóng thật, cứ như cái máy rút tiền .
--------------------