Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 549: Ngoại truyện Từ Quốc Vinh (6): Bệnh nhân tâm thần

Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:14:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giọng mang theo chút nghẹn ngào, còn tưởng là tủi , kỳ thật là vì cảm thấy quá mất thể diện.

 

Còn trong mắt Giang Dĩ Ninh hề , thì tưởng đang nũng.

 

Bất giác cô thầm nghĩ, đúng là thể trông mặt mà bắt hình dong, lưng khá mềm yếu.

 

Từ Quốc Tranh ghét bỏ đẩy , “Em cũng gọi điện cho .”

 

“Anh cũng quản lý mảng , hơn nữa…” Điện thoại báo cảnh sát cũng gọi.

 

Hắn chỉ thầm nghĩ kéo , ngờ Giang Dĩ Ninh trực tiếp báo cảnh sát.

 

Nói đến đây, Từ Quốc Vinh nghiêng , giới thiệu cho hai .

 

“Anh, đây là em học cùng trường với , cũng là bạn của Lâm Phỉ, Giang Dĩ Ninh, còn đây là cả của .”

 

Từ Quốc Tranh khẽ gật đầu, “Chào cô.”

 

Giang Dĩ Ninh mím môi, cũng đáp một tiếng chào.

 

Hai em một bên chuyện, cô đó ngẩn . Lúc tách thấy giống lắm, nhưng khi hai em cùng , liếc mắt một cái là ngay là ruột thịt.

 

So với Từ Quốc Vinh gầy gò, cả của rõ ràng cao lớn hơn, khí chất cũng thiên về sự mạnh mẽ, cứng rắn.

 

Lâm Hồng và trợ lý đến nhanh, bởi vì đổi đường giữa chừng. Còn giám hộ của cô bé thì một giờ mới tới.

 

“Tiểu Điệp, con thương ?”

 

Đôi vợ chồng ăn mặc trông như bình thường, tiến lên ôm con gái hỏi han ân cần.

 

Không bao lâu , cô bé la toáng lên, “Tiểu Điệp, cánh tay con sưng lên ? Bị bầm tím một mảng lớn, bọn họ đ.á.n.h con ?!”

 

Cô bé gì, mắt vẫn chằm chằm Từ Quốc Vinh, ánh mắt đó khiến kẻ khác rợn .

 

Bố cô bé thấy , cũng trợn mắt sang, phân bắt đầu mắng, “Anh đường đường là một ngôi lớn, còn là đàn ông trưởng thành, mà dám động thủ đ.á.n.h ?!”

 

Từ Quốc Tranh cau mày, đưa tay đè ông xuống, “Có gì thì hảo hảo , xin các vị đừng hô to gọi nhỏ ở đây.”

 

“Các đang thiên vị những kẻ tiền thế ! Trời ơi! Cảnh sát ức h.i.ế.p dân thường !”

 

một nhà thì một cửa, cha cái dạng gì thì nuôi con gái cái dạng đó!

 

Lâm Hồng và mấy tức chịu nổi, còn tranh cãi, nhưng Từ Quốc Tranh chặn .

 

Anh liếc mắt một cái đồng nghiệp, đối với tình huống quen thuộc .

 

Một tiếng "rầm", đồng nghiệp cùng đợt ngoài nhiệm vụ đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc, “Các ồn ào cái gì? Coi đây là chợ ?! Nếu còn cãi thì cứ tiếp tục ở đây, khi nào tĩnh táo thì mới ngoài!”

 

Đối với những lý lẽ như thì thể dùng biện pháp ôn hòa .

 

Quả nhiên, bố Tiểu Điệp lập tức im bặt.

 

“Các cãi nữa cũng vô ích, camera giám sát, nhân chứng, hại còn cả trăm bức thư quấy rối do cô bé nhà các , sự thật vô cùng rõ ràng, đây là của các …”

 

Cảnh sát liệt kê từng tội danh một, sắc mặt bố Tiểu Điệp lúc xanh lúc trắng, bên chiếm bất kỳ ưu thế nào, liền chuyển sang tấn công, quỳ xuống mặt Từ Quốc Vinh lóc kể lể.

 

“Con gái nhà chúng vấn đề về thần kinh, nó cố ý! Nó chỉ là thích thôi, ác ý! Anh đại nhân đại lượng, xin hãy bỏ qua cho nó!”

 

“Nó vẫn thành niên, vẫn là một đứa nhỏ, cầu xin các tha thứ cho nó!”

 

Lâm Hồng liếc mắt cô bé , bố lớn tuổi còn quỳ xuống cầu xin khác, bản hề ý hối nào.

 

“Tuổi nhỏ cũng là lý do để hành động bốc đồng. Sau nếu cô còn đến quấy rối nữa, chẳng lẽ chúng cứ nhẫn nhịn suốt ?”

 

Mẹ cô đột nhiên vỗ mạnh vai con gái, liên tiếp đ.á.n.h vài cái, “Nó cũng dám nữa !”

 

Tiếng "pặc pặc" vang lên, tay mạnh.

 

Từ Quốc Vinh cô bé né tránh qua , vẻ mặt sợ hãi, nhịn tiến lên khuyên can, “Được , , bà đừng đ.á.n.h cô bé nữa, gì thì hảo hảo , đừng động thủ.”

 

đối phương cũng là thành niên, hơn nữa còn vấn đề về thần kinh, gây tổn hại thực chất nào cho Từ Quốc Vinh, cho nên vẫn đồng ý ký đơn xin hòa giải.

 

Trong quá trình chuẩn thư hòa giải, bố cô bé bắt đầu dùng lời lẽ dịu dàng để tìm cách bắt chuyện, kéo gần quan hệ.

 

“Tiểu Điệp nhà chúng thật sự thích , ngày nào con bé cũng nhạc của mới ngủ , tỉnh dậy là xem áp phích của , đặc biệt thích .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-549-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-6-benh-nhan-tam-than.html.]

Từ Quốc Vinh khẽ thở dài một tiếng, “ , hai cần thêm nữa. Cảm ơn Tiểu Điệp thích , nhưng thật sự thể cho con bé bất kỳ hồi đáp nào.”

 

Chuyện bảo thế nào đây? Anh ơn khi hâm mộ yêu thích, nhưng thể nào fan nào thích thì cũng hồi đáp ? Hơn nữa, hồi đáp mà Tiểu Điệp mong thì thật sự thể cho .

 

Bố Tiểu Điệp gượng gạo, “Không cần hồi đáp gì , con bé chỉ là đầu óc vấn đề thôi.”

 

Nói , ông đột nhiên xoa xoa mặt, “Ôi, hai vợ chồng chúng cũng khó khăn, học thức gì, chỉ là bày sạp ngoài phố ăn buôn bán nhỏ, thu nhập cũng thấp, con cái mắc căn bệnh , tiền thì tiêu ít, nhưng thấy chuyển biến nào…”

 

Từ Quốc Vinh rũ mắt xuống, “Sao hai đưa con bé đến bệnh viện? Con bé còn nhỏ, bác sĩ cứu chữa, dù thể khỏi bệnh, cũng thể duy trì cuộc sống bình thường.”

 

“Đã đưa mấy , nhưng chẳng tác dụng gì. Tiền cứ thế trôi như nước chảy, chúng cũng xót con chịu khổ chịu tội, nên dứt khoát đưa về nhà tự trông nom.”

 

“Nếu tiền, chúng chắc chắn sẽ đưa con đến bệnh viện , dùng t.h.u.ố.c , để thể chữa khỏi. chúng thì…”

 

Hai vợ chồng ôm Tiểu Điệp đang ngây ngốc, lóc t.h.ả.m thiết.

 

Từ Quốc Vinh im lặng vài giây, lên tiếng: “Hai hãy tìm đến các cơ quan phúc lợi xã hội để giúp đỡ , bây giờ bệnh viện cũng một khoản trợ cấp cho nghèo tương ứng.”

 

Hai vợ chồng thấy , tiếp lời .

 

Bố Tiểu Điệp lau nước mắt, lén liếc một cái, dè dặt : “Các là ngôi lớn chắc hẳn giàu ? Bây giờ thường xuyên các hoạt động quyên góp cho nghèo ? Chỉ cần lọt một chút từ kẽ tay thôi là thể giúp chúng vượt qua khó khăn …”

 

Từ Quốc Vinh nhếch khóe miệng, lạnh tiếng động, hóa là đang chờ ở đây.

 

Anh gì, hai tưởng cơ hội, nên càng càng quá đáng.

 

“... Còn vết thương Tiểu Điệp, là do các gây , tổng cộng chi trả một ít tiền t.h.u.ố.c men và cái gọi là phí tổn thất tinh thần gì đó chứ?”

 

Lâm Hồng c.h.ử.i thề, nhưng nhịn , “Hai bao nhiêu?”

 

Hai vợ chồng một cái, mắt sáng rực, : “Không nhiều lắm, một trăm vạn tệ là !”

 

Lúc , Từ Quốc Tranh cùng đồng sự bước , chuẩn xong thư hòa giải và các tài liệu khác, cây bút cũng mang tới.

 

Từ Quốc Vinh ghế, rũ mắt nội dung giấy, tay đang xoay bút, đột nhiên “lạch cạch” một tiếng, đặt mạnh cây bút xuống bàn, đó đeo kính râm , khoanh tay, giọng điệu bình tĩnh.

 

đổi ý , hòa giải, hơn nữa còn truy cứu trách nhiệm liên quan của cô .”

 

Mặc dù là vị thành niên, cũng thể phán phạt quá nặng, nhưng hình phạt cần thiết thì thể thiếu.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của , tiếp tục : “Vết thương Tiểu Điệp sẵn lòng trả tiền t.h.u.ố.c men, nhưng tương ứng, của cũng thương, cần hai chịu trách nhiệm, bao gồm cả chiếc máy ảnh tay cô , chi phí sửa chữa và tổn thất liên quan cũng xin hãy thanh toán hết.”

 

Bị gán danh xưng “ của ” một cách khó hiểu, Giang Dĩ Ninh, vẫn luôn cúi đầu kiểm tra máy ảnh ở bên cạnh, ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm qua cặp kính râm.

 

“Dĩ Ninh, máy ảnh bao nhiêu tiền?”

 

Cô mím môi, hiểu ý , “Thân máy cộng ống kính tổng cộng là hai mươi lăm nghìn tệ, hóa đơn và biên lai đều , thể mang đến cửa hàng chính hãng để kiểm tra.”

 

Hai vợ chồng ngờ bước ngoặt như , há hốc mồm, tâm trạng dường như từ trời “bịch” một tiếng rơi xuống mặt đất.

 

...

 

Sau khi giải quyết chuyện viên mãn, đoàn rời khỏi cửa.

 

Giang Dĩ Ninh ở bên cạnh, nghiêng đầu , “ cứ tưởng sẽ mềm lòng.”

 

Từ Quốc Vinh , “Trên đời quá nhiều đáng thương, nhưng khổ nạn của họ do gây .”

 

Mềm lòng một là đủ , là kẻ ngốc.

 

Lâm Hồng tự lái xe đến, nên Từ Quốc Vinh bảo Giang Dĩ Ninh lên xe của .

 

“Tiểu Cữu, hai về , còn chút việc.”

 

Lâm Hoành quá đồng ý, nhưng liếc nữ sinh bên cạnh một cái, liền : "Đội mũ cẩn thận, đừng để chụp ."

 

"Ừm, ."

 

Giang Dĩ Ninh ở ghế phụ lái, cảnh đường phố ngoài cửa sổ, "Đây là đường về trường."

 

Từ Quốc Vinh tập trung lái xe, "ừm" một tiếng, "Trước tiên trở về trường."

 

"Anh đưa em tìm thể sửa máy ảnh."

 

--------------------

 

 

Loading...