Thập Niên 80: Cải Tạo Chồng Lười Biếng, Bắt Đầu Dưỡng Lão Từ 20 Tuổi - Chương 552: Ngoại truyện Từ Quốc Vinh (9) – Ánh mắt của nghệ sĩ
Cập nhật lúc: 2025-12-15 17:14:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bà nội ăn cái ạ, táo ngọt lắm.”
“Được .” Bà Liên ghế sofa, nhận lấy những miếng táo cắt nhỏ do hai đứa trẻ đưa tới. Mặc dù răng còn để nhai, bà vẫn cầm que xiên, đưa miệng mím một ngụm nước ép, “Ngọt thật, cảm ơn hai bảo bối nhỏ của nhà chúng nhé.”
“Không khách khí!”
Bọn trẻ thích giúp đỡ lớn nhất, khi khen thì đặc biệt vui vẻ, má hồng hồng, mỗi đứa bưng một đĩa trái cây nhỏ chạy tới thư phòng.
Liên Kình đang ông nội truyền thụ một ít kinh nghiệm việc quý báu, đột nhiên thấy tiếng bước chân “đát đát đát” quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, đó cửa phòng gõ khẽ.
Anh nhẹ, “Mời .”
Dì giúp việc phía mở cửa, hai nhóc tì còn cao bằng tay nắm cửa bưng đĩa trái cây nhỏ chạy .
“Cụ nội, bố, ăn trái cây ạ!”
Ông Liên với khuôn mặt nghiêm túc lập tức đổi biểu cảm, hai tay nhận lấy đĩa trái cây, ôn hòa với bọn trẻ, “Tốt , ngoan lắm.”
Liên Kình ôm hai đứa trẻ lên đùi, hỏi chúng: “Bảo bối, ngoài ?”
Gia Gia ôm vai bố, : “Mẹ đưa máy ảnh cho ạ.”
“Ừm? Cậu con hỏng máy ảnh ?”
Tiểu Cẩn giải thích: “Không máy ảnh của , là máy ảnh của chị gái xinh .”
Liên Kình nhướng mày, chị gái xinh ?
Bà Liên chống gậy chậm rãi tới cửa, vẫy tay với bọn trẻ, “Mau qua đây, bà nội các con bánh kem nhỏ đấy, đừng phiền bố và cụ nội việc.”
Nghe thấy bánh kem nhỏ, mắt bọn trẻ đều mở to, trượt xuống khỏi đùi bố, chạy khỏi thư phòng.
“Chậm thôi, chậm thôi, đừng ngã.”
“Cụ nội, cháu đỡ cụ ạ.” Tiểu Cẩn chìa tay nắm lấy tay cụ nội.
“Cháu cũng đỡ cụ nội!”
Nếp nhăn mặt Bà Liên đều nở thành nụ , bà đưa cây gậy tay cho bảo mẫu, nắm tay chắt gái, một tả một hữu hai đứa nhỏ quấn lấy, cẩn thận từng li từng tí dẫn chúng ngoài.
Vì lời của bọn trẻ, Liên Kình thấy tò mò trong lòng, khi bận rộn xong thì tranh thủ gọi điện cho vợ thứ hai.
Từ Quốc Vinh bước khỏi phòng thu âm, nhận cuộc gọi, trêu chọc: “Yo, đại nhân bận rộn cuối cùng cũng thời gian ?”
Lịch trình của còn kín hơn cả , cũng rốt cuộc đang bận cái gì.
lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến con đường quan của thăng tiến nhanh hơn khác chăng?
Liên Kình hoạt động vai gáy thở dài một , “Trên già, con nhỏ, còn vợ nuôi, đúng là thể so với việc lẻ loi một mà tiêu sái tự tại .”
Nói là than phiền, nhưng cái khẩu khí ẩn chứa bên trong thì ai mà ?
Từ Quốc Vinh “hừ” một tiếng, “Anh gọi điện thoại tới đây là để khoe khoang đấy ?”
“Cũng , mấy đứa nhỏ nhà , bên cạnh xuất hiện một chị gái xinh ?”
“Bên cạnh xuất hiện chị gái xinh chẳng lẽ là một chuyện kỳ quái ?”
Liên Kình ngẫm cũng thấy lý, vòng luẩn quẩn đó là trai xinh gái .
“Cho nên ánh mắt của mới ngày càng cao.”
Từ Quốc Vinh hiểu , thuần túy là vô vị, cố ý gọi điện tới để g.i.ế.c thời gian.
“Anh từ khi nào mà cũng bát quái như ?” Từ Quốc Vinh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “ , chỗ bảo vệ chuyên nghiệp nào để giới thiệu ?”
Anh trai hai ngày nay công tác đột xuất, tạm thời vẫn khi nào sẽ trở về, nhưng sắp tổ chức một buổi gặp mặt hâm mộ, chuyện mời bảo vệ thể chậm trễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-cai-tao-chong-luoi-bieng-bat-dau-duong-lao-tu-20-tuoi/chuong-552-ngoai-truyen-tu-quoc-vinh-9-anh-mat-cua-nghe-si.html.]
“Cần bảo vệ cận, thì đừng giới thiệu.”
“Đương nhiên, đây khi mời bảo vệ cho Gia Gia và Tiểu Cẩn, mấy tệ, sẽ gửi thông tin qua cho .”
“Cảm ơn nhé, em rể lớn của !”
Đáp chính là tiếng “tút tút” cúp máy dứt khoát.
Anh , văn phòng bên cạnh.
“Máy ảnh sửa xong ?”
Giang Dĩ Ninh đang cúi đầu kiểm tra tình trạng máy ảnh, thì ngẩng đầu lên, dậy đáp lời, “Sửa xong , cảm ơn—”
Cô đột nhiên khựng , nên gọi thế nào mới thích hợp đây?
Trong trường hợp chắc chắn thể gọi là thần tượng, gọi là đàn ? Hơi cảm giác lôi kéo quen, cũng đủ chính thức, gọi là ông chủ? Cảm giác kỳ quái...
Cuối cùng cô mở lời, "... Cảm ơn Từ."
Từ Quốc Vinh tiếng " Từ" nghẹn , cảm giác như gọi già mười tuổi, bật , cuối cùng với cô: "Cô cứ gọi là sếp , trong đội đều gọi như ."
"Vâng, sếp." Giang Dĩ Ninh thuận theo, thích ứng nhanh.
"Tùng tùng—"
Hai đồng loạt ngẩng đầu, Từ Quốc Vinh thấy đang vẫy tay với ngoài cửa sổ.
"Cô cứ việc , chỗ nào quen thể hỏi trợ lý của ."
"Vâng."
Đợi Từ Quốc Vinh tới, Lâm Hồng nheo mắt : "Cháu phòng việc của chúng tuyển fan hâm mộ mà ? Quy tắc vẫn là do cháu định đấy."
"Cháu , cháu hề dẫn đầu vi phạm quy định." Từ Quốc Vinh vẻ mặt như thường, "Cô fan của cháu, bởi vì cháu cô mất việc thêm, còn mang đến phiền phức, nên trả cô một phần công việc, bình thường. Huống hồ, cô còn là bạn của Lâm Phỉ."
Lâm Hồng keo kiệt lên mạng , vẻ mặt nhăn nhó: "Thế cũng cần trả 4000 đồng tiền lương thêm một tháng chứ? Số tiền đó đủ để thuê một thời gian ."
Từ Quốc Vinh bất lực, trở nên keo kiệt hơn khi khởi nghiệp với thế , một phân tiền cũng bẻ hai phần để tiêu.
"Bởi vì cô đáng giá. Cậu tin cháu , dùng cô sẽ lỗ . 4000 đồng tính kinh tế cao, thể chụp ảnh thể chỉnh sửa ảnh, thuê một bằng hai ."
"Kỹ thuật chụp ảnh của cô tệ, còn gu thẩm mỹ cực cao, đây là thiên phú. Sau cô nhất định sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp lợi hại, đến lúc đó chúng nhất định thuê nổi cô ."
Lâm Hồng miễn cưỡng giọng điệu khẳng định của thuyết phục: "Thôi , cháu là Đại BOSS, cháu là ."
Một lát , ông nhịn hỏi: "Cháu đặt kỳ vọng cao cô như ?"
Từ Quốc Vinh gật đầu, "Có một chuyện, một , chỉ cần liếc mắt một cái là thể ."
Lâm Hồng lẩm bẩm cằn nhằn: "Sao nhỉ?"
"Có thể bởi vì con mắt của nghệ sĩ?"
"... Thôi , cả nhà các cháu đều thích chơi nghệ thuật , bức tranh của Lâm Tích cũng trò trống gì, mà thể bán mấy chục vạn. còn hoài nghi nhà họ Liên tìm môi giới, cố ý chọc nó vui ..."
"Cậu xem, lời của ngoài nghề . Tranh của một thể bán mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn đấy."
"Bỏ tiền mua một căn phòng để mua một bức tranh chỉ thể , thể ăn cũng thể dùng?! Người tiền đúng là ăn no rửng mỡ! Nói cũng , cửa hàng mới của cháu chỗ , giá một ngàn hai trăm vạn, thấy đắt , thể ép giá thêm chút nữa..."
Chủ đề của hai dần dần xa, Giang Dĩ Ninh vốn định ngoài phòng lấy nước, cô siết chặt chiếc cốc rỗng tuếch, trở ghế.
Trong tai cô vang vọng câu : "Cô đáng giá."
Từ nhỏ đến lớn, từng ai khẳng định cô như thế.
--------------------