"Anh yên tâm, em sẽ lo cho chị . Không  chuyện gì ."
Dù , Vương Tuệ Lan vẫn kiên trì đưa khăn quàng. Tần Chiêu Chiêu kéo tay cô , nhẹ giọng khuyên:
"Quàng  ,   sẽ  nhận . Em cần giữ ấm, đừng quên còn  bé con trong bụng nữa."
Nghe , Vương Tuệ Lan đành thu tay về.
Lục Phi tìm một góc khuất gió để ,  ẩn nấp   đỡ lạnh hơn. Trong khi đó, Lục Quốc An khởi động xe, lái  khỏi con hẻm  dừng  ở một ngõ nhỏ khác.
Sau khi tắt máy, ông  sang dặn dò:
"Hai đứa cứ ở yên trong xe. Cửa  khóa,   chuyện gì . Bố  tìm Lục Phi."
Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan đều gật đầu đồng ý.
Lục Quốc An bước xuống xe, nhanh chóng tiến về phía con trai.
Bên ngoài đêm đen như mực, gió rít từng cơn như tiếng  của ma quỷ. Con đường vắng lặng,  một bóng , khiến ai nấy đều  cảm giác rợn .
Lục Phi nép  bức tường cũ, từ đây  thể quan sát rõ lối   con hẻm, phòng trường hợp bố  Giang Tâm Liên  tìm Giang Hạo và Dương Thúy Thúy.
Chẳng mấy chốc, Lục Quốc An cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1001.html.]
Lục Phi ngẩng lên, nhỏ giọng :
"Bố về , ở đây một  con là đủ . Trời lạnh thế , hai  chịu rét chẳng đáng chút nào."
Mộng Vân Thường
Lục Quốc An  xuống bên cạnh, giọng chắc nịch:
"Bố  yên tâm để con ở đây một ."
"Bố mà ở đây, con  lo cho hai cô gái trong xe."
"Yên tâm . Cửa xe  khóa ,   chuyện gì xảy  . Thôi đừng  nữa." Lục Quốc An trấn an con trai.
Trong xe tuy lạnh nhưng   gió lùa , vẫn ấm hơn ở bên ngoài. Có Tần Chiêu Chiêu bên cạnh Vương Tuệ Lan, Lục Quốc An cũng yên tâm phần nào.
Bên ngoài trời rét cắt da cắt thịt, mỗi giây phút trôi qua như  hành hạ. Tay chân dần tê cứng,  thở phả  cũng thành sương trắng. Cái lạnh thấm  tận xương tủy khiến cả hai  khỏi run lên bần bật.
Không   qua bao lâu, cuối cùng họ  thấy tiếng bước chân từ xa vọng . Hai  lập tức tỉnh táo, cảm giác như một luồng  ấm lan tỏa trong cơ thể, xua tan sự tê cứng.
Họ nín thở lắng . Một giọng  vang lên khe khẽ trong đêm tối.
"Ông chắc chắn mấy     chứ? Lỡ họ còn nấp  đó theo dõi chúng  thì ?  thấy bất an quá." Giọng  Giang lộ rõ sự lo lắng.
"Yên tâm , chắc chắn rời khỏi .    thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất. Chúng   thề , họ cũng tin lời , đừng nghĩ ngợi lung tung nữa." Bố Giang hạ giọng trấn an vợ.
Sau câu  đó,  gian  rơi  tĩnh lặng. Lục Phi  qua kẽ hở, chỉ thấy hai bóng đen đẩy một chiếc xe đạp xuất hiện ở lối .