Giang Hạo còn  kịp phản ứng thì Dương Thúy Thúy  lên giọng cáu kỉnh:
"Thanh Thanh mất tích thì liên quan gì đến chúng ? Tự nhiên nửa đêm đến quấy rầy, phiền c.h.ế.t  !"
Thái độ của cô    gì lạ, bởi từ  đến nay, Dương Thúy Thúy vốn luôn đối xử lạnh nhạt với bố  chồng.   , sự sốt ruột và khó chịu trong giọng  của cô  rõ ràng là do chột .
Mẹ Dương vội đập nhẹ  tay con gái, trách mắng nhỏ:
"Con ăn  kiểu gì thế? Đừng vô lễ với bố  chồng!"
Sau đó, bà   sang bố  Giang,  gượng gạo:
"Thông gia đừng để bụng, nó   chiều quá nên hư, cứ   năng xốc nổi như ."
Mẹ Giang  để ý đến thái độ của Dương Thúy Thúy. Lúc , trong lòng bà chỉ  một chuyện quan trọng hơn.
"Nhà họ Lục  báo cảnh sát . Công an phong tỏa  bộ đường   Hải Thị, đang kiểm tra khắp nơi!"
Bà  , ánh mắt dán chặt  mặt con trai.
Dưới ánh đèn vàng leo lét, bà   bỏ lỡ một nét  đổi nào  gương mặt Giang Hạo.
Khoảnh khắc bà dứt lời,  rõ ràng  chút căng thẳng. Dù chỉ thoáng qua, nhưng đủ để trái tim bà trĩu nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1004.html.]
Bà  hiểu con trai . Vụ Thanh Thanh mất tích, tám phần là  liên quan đến .
Không chỉ Giang Hạo, ngay cả Dương Thúy Thúy và bố  cô  cũng lộ vẻ căng thẳng bất thường.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu bà Giang—liệu  khi nào bố  Dương Thúy Thúy cũng tham gia  chuyện ?
Giang Hạo nhận  ánh mắt nghi ngờ của ,  bà    còn tin tưởng . Lần đầu  chuyện ,   khỏi hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ  bình tĩnh.
“Kiểm tra thì kiểm tra,  gì mà liên quan đến chúng con? Bố  cũng thật  quá lên!”
“ ! Bố  nhanh về , đừng  phiền bố  con nghỉ ngơi nữa.” Dương Thúy Thúy hùa theo,   vẻ mất kiên nhẫn như  đuổi họ .
Bố  cô   đó,   gì. Thái độ im lặng   chứng minh suy đoán của  Giang là đúng.
Bố Giang tất nhiên cũng nhận  điều đó. Ông  kéo Giang Hạo qua một bên, giọng nghiêm nghị: “Ra ngoài với bố. Bố  chuyện   riêng với con.”
Giang Hạo hất tay ông  , giọng gắt gỏng: “Bố  chuyện gì thì  ở đây . Ngoài   vách tường, lỡ       rắc rối.”
Mẹ Giang  con trai mà lòng nóng như lửa đốt. Bà   thể để nó tiếp tục  sai đường.
“Giang Hạo, Thanh Thanh là cháu ruột của con đấy!” Giọng bà  nghẹn , ánh mắt đau đớn. “Nếu thật sự là các con mang con bé , bây giờ mau đưa nó về trả cho nhà họ Lục. Cứ  là dẫn nó  chơi thôi. Cùng lắm nhà họ Lục mắng mỏ vài câu, nhưng  thể giải thích với công an. Nếu  bắt, con hiểu chuyện gì sẽ xảy  ? Chính phủ đang mạnh tay trừng trị nạn buôn  đấy! Một khi dính  chuyện , đời con coi như xong!”
Mộng Vân Thường
Bà  dừng  một chút, cố kìm nước mắt,  tiếp tục: “Chị con  c.h.ế.t , bố  chỉ còn mỗi  con thôi! Con  thể  bắt,  thể hủy hoại cuộc đời  như  !”