Cái tát , ông   nhịn  lâu . Dương Thúy Thúy cưới  nhà  bao lâu  coi thường ông, mở miệng  là mắng nhiếc, sai bảo như thể ông chỉ là kẻ hầu. Cô  còn ngang nhiên tuyên bố, nếu gia đình Giang  chịu  theo ý  thì sẽ  sinh con.
 đến cuối cùng, sự nhẫn nhịn của ông  hại chính con trai .
Bố Giang dùng hết sức vung tay, Dương Thúy Thúy  chịu nổi  đánh bay một vòng, ngã lăn  đất.
“A!”
Cô  ôm bụng kêu lên đau đớn.
Cơn giận dữ trong mắt bố Giang dần tiêu tan,   đó là cảm giác hoảng hốt.
Giang Hạo vội vàng chạy đến đỡ vợ. “Em   chứ?”
Dương Thúy Thúy bỗng cảm thấy  thứ gì nóng ấm đang chảy xuống, thấm ướt quần áo. Một dự cảm  trào lên, cô  run rẩy đưa tay xuống sờ thử.
Chất dính dính  đầu ngón tay… là máu.
Nhìn thấy lòng bàn tay  nhuộm đỏ, cô  hét lên thất thanh.
“Mau đưa  đến bệnh viện!   chảy m.á.u !”
Mọi  trong nhà  thế đều hoảng loạn.
Bố Giang cứng đờ, lòng trĩu nặng ân hận. Ông   nên nóng giận như … Đứa bé trong bụng cô ,  lẽ  giữ  nữa .
Mộng Vân Thường
Bố Dương trừng mắt  ông , giọng đầy đe dọa. “Nếu con gái   chuyện gì,  thề sẽ liều mạng với cả nhà ông!”
Sau đó, ông   sang quát Giang Hạo. “Còn  đó  gì? Mau đưa nó đến bệnh viện! Máu chảy nhiều thế , còn  c.h.ế.t thì cũng nguy hiểm lắm đấy!”
Giang Hạo luống cuống     .
Hắn cúi xuống bế vợ lên  chạy vội  ngoài. Bố  Dương cũng hoảng hốt chạy theo.
Tiếng động lớn đánh thức cả gia đình. Anh trai và em trai của Dương Thúy Thúy  thấy liền lao  khỏi phòng.
Khi  cô   chảy nhiều máu, họ lập tức tìm một chiếc cáng, đặt cô  lên  kéo  thật nhanh.
Bố  Giang cũng đành theo , tất cả cùng chạy đến bệnh viện.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1006.html.]
Lục Quốc An và Lục Phi từ một góc tối trong sân bước .
Từ đầu đến cuối, khi bố  Giang và bố  Dương Thúy Thúy tranh cãi trong phòng, hai  họ  nhanh chóng mở hé cửa lớn của sân,  lặng lẽ quan sát và lắng  từng lời.
Tất cả những gì cần , họ đều   rõ.
…
Lúc , trong một chiếc xe đỗ gần đó.
Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan  trong xe, lặng lẽ quan sát bên ngoài. Họ thấy một nhóm  kéo theo chiếc xe kéo  ngang qua con hẻm gần đó.
Xe của họ đỗ ở lối rẽ khác, trời  tối đen như mực, chỉ  ánh đèn pin lóa lên khiến  thể  rõ mặt ai.
Vương Tuệ Lan tò mò nghiêng đầu  cửa sổ. “Chị Chiêu Chiêu, hình như  chuyện gì ?”
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu.
Giờ  gần chín giờ tối, bầu trời  trăng  , tầm  cực kỳ kém. Chỉ  tiếng ồn ào, nhưng  thể xác định   trong nhóm là ai.
“Không … nhưng   vẻ là một phụ nữ đang kêu đau.”
“Có khi nào là  chuyển  ?”
“Cũng  thể lắm.”
Hai  đang bàn luận thì chợt thấy hai bóng dáng cao lớn tiến  gần xe.
Lục Phi và Lục Quốc An.
Nhìn thấy họ, Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan lập tức nhận ,  hề cảnh giác.
Cửa xe  mở , cơn gió lạnh ùa  khiến nhiệt độ trong xe giảm thêm vài độ. Hai cha con họ nhanh chóng đóng cửa , giữ ấm bên trong.
Tần Chiêu Chiêu sốt ruột hỏi. “Bố, ! Hai    gì ? Chuyện Thanh Thanh mất tích  liên quan đến đám  đó ?”
Trong xe  lạnh, nhưng vẻ mặt nặng nề của hai  đàn ông khiến  khí càng thêm ngột ngạt.
Lục Quốc An chậm rãi gật đầu.
“Chuyện mất tích của Thanh Thanh… đúng là  liên quan đến Giang Hạo, Dương Thúy Thúy, và cả bố  Dương Thúy Thúy. Còn bố  Giang… họ thực sự   gì cả.”