Vương Tuệ Lan  chuyện với Lục Phi một lúc, trấn an   cần lo lắng,  đó mới cúp điện thoại.
Tần Chiêu Chiêu ở trong phòng, ánh mắt dịu dàng  ba đứa trẻ.
Thanh Thanh    lấy  sự hoạt bát vốn , ríu rít  ngừng, trêu chọc khiến An An và An Ninh  khanh khách. Hai đứa nhỏ càng  vui, cô nhóc càng cố  trò, tiếng  lanh lảnh vang khắp phòng.
Tần Chiêu Chiêu  một bên, cũng  bầu  khí vui vẻ của lũ trẻ cuốn theo, khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Cửa phòng khẽ mở, Dư Hoa bước , bắt gặp cảnh tượng  liền chậm rãi nở nụ .
Tần Chiêu Chiêu thấy  chồng về, vội  dậy: "Mẹ,  tan   ? Qua đây  một lát  ạ."
Thanh Thanh  đầu , ngoan ngoãn gọi: "Bà nội!" Sau đó  nhanh chóng  về tiếp tục chơi với hai em.
Dư Hoa  cháu gái,  khẽ hỏi Tần Chiêu Chiêu: "Thanh Thanh thực sự   nữa chứ?"
Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng đáp: "Mẹ xem con bé vui vẻ thế  kìa. Trẻ con  quên lắm."
Dư Hoa  một lúc, thấy đúng là Thanh Thanh  trở  dáng vẻ hoạt bát thường ngày, cuối cùng cũng yên tâm.
Tần Chiêu Chiêu nhân cơ hội kể với  chồng chuyện Thanh Thanh  đổi cách xưng hô, chịu gọi Vương Tuệ Lan là .
Dư Hoa  xong, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc  nhanh chóng chuyển thành niềm vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1018.html.]
Buổi tối, Lục Phi tan  liền đạp xe đến cổng trường đón Á Á về nhà.
Cô bé   xe, hai tay nhỏ ôm chặt lấy eo , gò má áp sát  lưng bố.
Trên đường về, Lục Phi chậm rãi kể cho con  chuyện Thanh Thanh  gọi Vương Tuệ Lan là .
Á Á im lặng một lúc lâu,  đó khẽ : "Cô Tuệ Lan là một   . Mẹ ruột của con  mất , sẽ  bao giờ   nữa. Con cũng nên buông  xuống thôi."
Lục Phi ngẩn .
Anh vẫn luôn nghĩ rằng hai đứa nhỏ  dần quên  Giang Tâm Liên.
Từ khi    mất, Thanh Thanh và Á Á  bao giờ nhắc đến cô , cũng   lóc đòi . Anh cho rằng hai đứa còn nhỏ,  hiểu chuyện,   ký ức sâu sắc với  ruột.
 bây giờ,  những lời  từ miệng con gái sáu tuổi,  mới hiểu rằng trong lòng bọn trẻ vẫn luôn  . Chỉ là chúng    mà thôi.
Anh siết nhẹ tay cầm xe, giọng   chút áy náy: "Á Á, con  cần miễn cưỡng  . Nếu  quen, con cứ tiếp tục gọi cô Tuệ Lan cũng ."
Á Á lắc đầu, giọng điệu vô cùng chân thành: "Con  thật lòng mà. Con  thích cô Tuệ Lan. Cô  đối xử với con và em gái giống hệt như  , thậm chí  những lúc còn  hơn cả  ruột. Con nguyện ý gọi cô  là ."
Lục Phi đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Anh cúi đầu  cô bé đang tựa  lưng , trong lòng trào lên một cảm giác khó tả.
Mộng Vân Thường
Con gái ... dường như  trưởng thành hơn  nhiều.