Đến  9 giờ sáng, cơn đau đột ngột dồn dập hơn, em   cũng khó khăn.
Lúc đó, em mới gọi điện cho An Hoa. Anh  lập tức xin nghỉ  chạy về đưa em  viện.
Bác sĩ kiểm tra xong  cổ tử cung mở  ba phân, bảo  mất ít nhất năm, sáu tiếng mới sinh. Thế mà em mới   đầy một tiếng  vỡ ối,  đưa thẳng  phòng sinh luôn!"
Cô  chép miệng, tiếp tục kể: "Lúc đó đau  c.h.ế.t luôn á! Loay hoay hơn 50 phút mới sinh  thằng nhóc .
Bác sĩ còn bảo, chuyện  bình thường lắm, giống như quả dưa chín cây, đến lúc thì tự rụng cuống thôi."
Bà Dư Hoa bật : "Bác sĩ ví von  thật,  dễ hiểu ghê!"
Mọi  cũng bật  theo,  tiếp tục bàn luận về đứa trẻ.
Tần Chiêu Chiêu lắng , ánh mắt vô thức dừng   gương mặt Lục Dao.
Cô  vốn khỏe mạnh, sinh thường    rách mô  mất m.á.u nhiều, nên phục hồi cực kỳ nhanh. Mới sinh  bao lâu mà sắc mặt  hồng hào, tinh thần tỉnh táo, còn  thể tự thu dọn đồ đạc chuẩn  về nhà.
Lục Dao tự  , chẳng cần ai dìu đỡ, chỉ  là cảm giác  nhẹ  một chút, ngoài   gặp khó khăn gì.
Nhìn Lục Dao như , Tần Chiêu Chiêu  khỏi nhớ đến bản .
Cô từng sinh hai đứa con, mỗi  đều đau đến tưởng chừng như bước một chân  cửa tử. Sau khi sinh xong, cơ thể yếu đến mức  liệt cả tuần mới hết đau nhức.
Cô thầm thở dài một . Thể trạng mỗi  một khác, mà  lẽ... cô là kiểu  khó sinh điển hình.
Tần Chiêu Chiêu cùng   về nhà Lục Dao.
Căn hộ của cô   dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng. Đây là nhà tập thể do cơ quan bố  chồng phân cho, phúc lợi  , mùa đông còn  hệ thống sưởi. Dù bên ngoài trời lạnh đến âm mười mấy độ, trong nhà vẫn ấm áp như mùa xuân,  kém gì khu quân đội. Với điều kiện , Lục Dao  cần lo lắng chuyện hậu sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1028.html.]
Ngồi thêm một lúc, Lục Dao bắt đầu cảm thấy mệt.
Bà Dư Hoa lấy  một xấp tiền, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường cô .
"Chỗ    năm trăm đồng. Ở cữ cần chi tiêu nhiều, con cứ cầm lấy mà dùng. Muốn ăn gì thì bảo An Hoa mua."
"Mẹ ơi, con  tiền mà,  cần ." Lục Dao vội từ chối.
"Con cứ cầm , hai đứa mới cưới, tiền tiết kiệm   bao nhiêu. Đây là tấm lòng của , đừng ngại."
Mẹ chồng Lục Dao thấy  liền lên tiếng: "Bà thông gia,   để nhà chị tốn kém thế? Chúng   để dành cả đời cho hai đứa nó ,  thiếu tiền ."
Bà Dư Hoa mỉm : "Đã đưa  thì  lấy  . Lục Dao, con mà  nhận là  giận đấy."
Tần Chiêu Chiêu cũng  : "Lục Dao, cứ cầm . Đây là tấm lòng của bố , em  nhận sẽ khiến  buồn đấy."
" , cứ nhận ." Vương Tuệ Lan cũng góp lời.
Lục Dao  còn cách nào khác, đành nhận tiền.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Tần Chiêu Chiêu cùng gia đình chồng  về.
Trên đường, cô hỏi: "Đến đầy tháng Đản Đản, nhà  định tặng quà gì ạ?"
"Bố  sẽ tặng cháu một chiếc khóa trường mệnh." Lục Quốc An đáp.
"Thế con tặng cháu một đôi vòng bạc nhé? Chị Chiêu Chiêu, chị thấy ?" Vương Tuệ Lan hỏi.
Mộng Vân Thường
"Ý  đấy. Em tặng vòng bạc,  chị sẽ tặng cháu một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc."