Vương Tuệ Lan bật ,   chồng đang trêu .
“Có tiền  kiếm thì phí lắm. Con   ngốc, ha ha ha.”
Có việc để , cô cảm thấy lòng  vững vàng hơn bao giờ hết.
“Đừng cố quá mà kiệt sức. Bây giờ con  còn một  nữa .” Dư Hoa  xuống bên cạnh Tần Chiêu Chiêu.
“Ngồi đây  tay chân một chút,  mệt  . Con vẫn thấy bình thường.”
“Cơ thể con, con  chú ý. Nếu  khỏe thì nghỉ ngay.”
“Mẹ yên tâm, con  giới hạn của  mà.”
Dư Hoa cầm một lọ kem chống nẻ   xong, ngắm nghía  hỏi:
“Mấy đứa định bán bao nhiêu?”
“Năm hào một lọ, trong đó bọn con lời bốn hào.” Tần Chiêu Chiêu đáp.
Đây là mức lợi nhuận Trọng Dương tính toán  lô hàng .
Dư Hoa kinh ngạc: “Kiếm tiền dễ  ?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu. “Thầy con lấy nguyên liệu trực tiếp từ nguồn dược liệu,  lượng lớn. Không qua thương lái trung gian, nên bọn con hưởng lợi nhuận cao nhất.”
Dư Hoa bắt đầu tính toán:
“Một lọ lời bốn hào, mười lọ là bốn đồng, một trăm lọ bốn mươi đồng, một nghìn lọ bốn trăm đồng, một vạn lọ... trời ơi, bốn nghìn đồng?”
Nghĩ đến đây, bà  dám tính tiếp nữa.
Vương Tuệ Lan  lớn:
“Kinh doanh là  đó . Không đến một năm, bọn con  thể thành hộ nghìn đô !”
Dư Hoa  buôn bán lời lãi nhiều, nhưng  ngờ  khủng khiếp đến .
“Nghe hấp dẫn quá,  cũng  nghỉ việc   với mấy đứa đây. Mà mấy đứa  xong thì tự mang  bán ? Trời lạnh thế ,  chịu nổi?”
“Tự bán thì chậm lắm . Cửa hàng của  trai con  phụ nữ  cắt vải, may quần áo. Bày  quầy, chắc chắn bán .”
“Sáng mai con sẽ mang kem đến đó.”
Dư Hoa gật gù: “Ừ, cửa hàng của  trai con  ăn , để ở đó bán đúng là hợp lý.”
Bên ngoài, Lục Quốc An  ở cổng lớn, thấy Lục Phi đang đạp xe chở Thanh Thanh và Á Á về.
Từ miệng con trai, ông   chuyện Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan hợp tác  kem chống nẻ.
Hôm qua, Dư Hoa cũng  nhắc qua chuyện .
Nên khi Lục Phi kể, ông  lấy  lạ.
Lục Quốc An bế Á Á lên xe, khởi động máy  lái .
Lục Phi đạp xe về nhà,  lúc Lục Quốc An cũng bế Á Á xuống xe. Ba  cùng  bước .
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1034.html.]
Trong nhà khách rộn ràng tiếng  .
"Hôm nay náo nhiệt thế?  còn     thấy tiếng  ,  chuyện gì vui ?" Lục Quốc An  hỏi.
"Mọi  đang  chuyện vui thôi."
Bà cầm một lọ kem chống nẻ, giơ lên cho Lục Quốc An và Lục Phi xem: "Hai   , một lọ kem  bán  năm hào đấy."
"Thế thì  gì lạ  ? Ngoài tiệm cũng bán giá  mà." Lục Phi  xuống ghế sofa.
"   một lọ  lời bao nhiêu ?"
Lục Quốc An suy nghĩ  đoán: "Hai hào?"  ngay lập tức  cảm thấy  nhiều. "Một hào?"
Lục Phi lắc đầu: "Chắc  ít   bố. Mấy thứ  ít nhất cũng  lời một nửa giá bán."
Anh   một  bạn  hộ cá thể, kiếm  kha khá. Chính mắt   thấy  đó chỉ trong một năm  trở thành hộ nghìn đô.
Dư Hoa xua tay: " hết ! Hai  vẫn còn quá bảo thủ! Một lọ kem chống nẻ bán năm hào, nhưng Chiêu Chiêu và Tuệ Lan lời tận bốn hào đấy. Nghe  hoảng ?"
Bố con Lục Phi thực sự sững sờ.
"Lời thế thật ?" Lục Quốc An  dám tin.
"Không tin thì thôi.  đúng là ."
Dư Hoa bỏ lọ kem  giỏ tre. Lúc , thím Lý  bưng thức ăn lên bàn, gọi    ăn.
Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan dừng tay. Tuệ Lan cúi xuống, đếm  lọ kem trong giỏ.
"Tổng cộng  ba mươi lọ,  là mười lăm đồng. Mỗi lọ lời bốn hào, mới  chừng  thôi mà  kiếm  mười hai đồng . Làm xong hai thùng  thì sẽ  bao nhiêu nhỉ?"
Vương Tuệ Lan hớn hở kéo tay Tần Chiêu Chiêu hỏi.
Tần Chiêu Chiêu mỉm : "Không , chắc cũng  vài trăm đồng."
Dư Hoa dắt Á Á và Thanh Thanh rửa tay xong, từ nhà vệ sinh bước . Nhìn thấy hai cô gái vẫn  đó, bà nhíu mày.
"Sao   ăn cơm? Mau  rửa tay , thức ăn nguội thì  ngon nữa ."
Lúc  hai  mới vội vàng  rửa tay   bàn cùng ăn.
Bữa cơm đầy ắp tiếng  .
Ăn xong, cả nhà  cùng   kem chống nẻ. Gia đình Lục Phi cũng ở  giúp.
Mọi   từ sáu giờ đến  bảy giờ tối. Giỏ tre đầy ắp, tổng cộng hai trăm lọ kem chống nẻ.
Thời ,    thức khuya. Trời tối là  ngủ.
Tần Chiêu Chiêu cũng  quen với nhịp sống . Cả ngày hầu như  nghỉ ngơi, giờ cô mệt đến mức ngáp liên tục.
Những  khác cũng , ai nấy đều uể oải.
Công việc kết thúc.
Tắm rửa xong, từng  về phòng nghỉ ngơi.