" kem trị nẻ chỉ bán  mùa đông. Thuê xưởng cả năm mà chỉ dùng ba tháng,  đáng ?"
"Sao  ? Em xem hai ngày nay  bán  bao nhiêu . Nếu phân phối khắp nơi, lợi nhuận  nhỏ. Ba tháng còn    thể sản xuất thứ khác."
Hắn càng  càng hăng: "Không ,    bàn với Tần Chiêu Chiêu ngay."
Vừa ,   bước  cửa.
Vợ  gọi giật : "Gấp gáp gì? Nếu qua nhà họ Lục, nhớ mang tiền bán kem trị nẻ qua luôn."
Nói , cô chạy đến quầy, lấy  một túi vải đen từ trong tủ, đưa cho .
Từ Bình An nhận lấy, nhanh chóng rời khỏi tiệm, bắt chuyến xe buýt chạy về hướng khu quân đội.
Khoảng cách  gần, nếu  xe ba gác  mất 40–50 phút. Đi xe buýt chỉ mất 20 phút, vé khứ hồi 2 đồng— quá đắt với .
Từ Bình An đeo túi vải chéo qua , bước lên xe, tìm một chỗ ở hàng ghế cuối  tựa  cửa sổ. Túi đựng tiền  ép sát  thành xe, dù  ngủ gật cũng  lo kẻ trộm lén lấy mất.
Hôm nay là thứ Hai, lượng khách  xe  đông lắm.
Xe chạy một quãng dài mà hầu như  dừng . Chẳng mấy chốc, nó  đến  cổng khu quân đội.
Tần Chiêu Chiêu  mở cửa,  thấy Từ Bình An thì thoáng ngạc nhiên.
"Anh Hứa, mau  . Sao giờ   tới? Kem trị nẻ bán hết  ?"
Vương Tuệ Lan cũng bước , nhíu mày : "Mới  mười giờ sáng thôi mà, đừng  là  bán sạch hàng  đấy nhé?"
Từ Bình An , chậm rãi bước  nhà.
"Chưa nhanh đến mức đó. Anh mới bán  bốn trăm hộp, còn hai trăm hộp  bán."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1043.html.]
Vương Tuệ Lan khó hiểu: "Sao thế?"
"Làm  để   nghĩ kem trị nẻ  lúc nào cũng khan hàng. Càng hiếm càng quý,  lượng ít khiến họ  mua nhiều để trữ sẵn. Ngày mai chắc chắn họ sẽ  ."
Tần Chiêu Chiêu và Vương Tuệ Lan liếc  .
" là gừng càng già càng cay,  cách buôn bán ghê." Vương Tuệ Lan cảm thán.
Cả ba cùng  tới bàn  kem trị nẻ,  bàn bày đầy nguyên liệu.
Hai chị em Tần Chiêu Chiêu  xuống, trong khi bé Thanh Thanh chạy , gọi :
"Cậu ơi!"
Từ Bình An bế Thanh Thanh lên,  hỏi: "Thanh Thanh  nhớ  ?"
"Có chứ! Thanh Thanh nhớ  lắm, cũng nhớ ông bà ngoại và hai  trai nhỏ nữa."
"Thế  đưa Thanh Thanh về nhà chơi nhé?"
Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ,  ngước lên  Vương Tuệ Lan: "Con  , cái   hỏi ."
Từ Bình An bật : "Vậy đợi vài ngày nữa  đưa con về nhé?"
Vương Tuệ Lan xoa đầu con gái, giọng dịu dàng: "Đợi mấy hôm nữa bận rộn xong, em sẽ đưa con về. Con bé ngủ   giường quen, mà chị cũng  nỡ xa nó. Vừa  thấy bóng dáng là trong lòng  bồn chồn."
Mộng Vân Thường
Dù còn nhỏ, Thanh Thanh vẫn hiểu lời  lớn .
"Cậu ơi, con  . Mẹ  rời con, con cũng  rời . Đợi  xong việc, con sẽ cùng  về thăm nhà ."
"Cô nhóc   nịnh  ghê!"