Tần Chiêu Chiêu bật : "Bố   chuẩn  đầy đủ ,  cần mua thêm ."
"Khác mà. Đây là tấm lòng của ."
Nói xong, Lục Trầm xoay  chen  dòng  đông đúc.
Tần Chiêu Chiêu  chờ ở chân cầu thang, đưa mắt quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên, một lực va chạm từ phía  khiến cô loạng choạng.
Cùng lúc đó, tiếng trẻ con  ré lên.
Cô  ,  thấy một  phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng trong chiếc áo khoác ,  tay ôm một bé gái chừng bốn, năm tuổi.
Bé con mặc áo bông đỏ tươi, đội chiếc mũ len cùng màu, trông vô cùng đáng yêu. Trong tay bé còn cầm một xiên kẹo hồ lô, nước mắt lưng tròng,  vẻ   đau.
Bên cạnh  phụ nữ là một  đàn ông đeo kính gọng đen, trông giống như giáo viên hoặc nhân viên văn phòng.
Người va  Tần Chiêu Chiêu  là một cô bé gầy gò, mặc chiếc áo bông hoa đỏ  cũ. Dù  giặt sạch sẽ nhưng màu vải  bạc  nhiều.
Tóc cô bé cắt ngắn ngang vai, gương mặt ửng đỏ vì gió lạnh, bàn tay nhỏ nhắn nứt nẻ. Đôi chân mang đôi giày bông cũ,  lẽ là hàng thủ công. Cú va chạm khiến cô bé ngã  xuống đất, hai mắt đỏ hoe, miệng khẽ nấc lên những tiếng  thút thít.
Ngay lập tức, một bà lão hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị theo kiểu nông thôn vội chạy tới, cúi xuống đỡ cô bé dậy. Vừa vỗ về đứa trẻ, bà    phụ nữ trẻ  trách móc:
"Con bé còn nhỏ như thế ,  con  thể nhẫn tâm đến ?"
Người phụ nữ trẻ nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự  vui:
"Nó nhỏ mà   điều. Thấy em gái  ăn kẹo hồ lô cũng đòi ăn theo. Không mua cho nó thì cứ lải nhải mãi! Con  thật,  xem   nuông chiều nó thành cái gì ? Chỉ  tật !"
Giọng bà lão nghẹn , đầy phẫn nộ:
"Con  thế mà   ? Con mua cho đứa út,    thể mua thêm một cái cho con bé? Nó cũng chỉ mới sáu tuổi thôi! Làm  mà bất công đến thế ?"
Tiếng bàn tán xung quanh ngày càng nhiều,   đường tò mò   theo dõi.
Ban đầu, Tần Chiêu Chiêu cũng tưởng đây chỉ là một vụ va chạm bình thường,  ngờ  khi  đối thoại giữa hai , cô bỗng vỡ lẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1072.html.]
Thì  đứa bé  bỏ rơi  cũng là con gái ruột của  phụ nữ .
Chẳng trách cô bé chỉ dám  lặng, đôi mắt ầng ậng nước,  sợ hãi  tủi .
Người xung quanh dần hiểu  câu chuyện,   khe khẽ lắc đầu,   nhỏ giọng chỉ trích.
" là thiên vị quá đáng!"
"Đều là con  sinh ,  mà đối xử khác biệt như thế..."
Bị ánh mắt của đám đông  chằm chằm,  phụ nữ trẻ thoáng đỏ mặt vì  hổ. Cô  huých nhẹ cùi chỏ   đàn ông đeo kính  bên cạnh, giọng bực bội:
"Đã bảo mua thêm một cái nữa,  cứ nhất quyết chỉ mua một cái. Bây giờ thì  , để    nhạo  đấy. Anh mãn nguyện ?"
Mộng Vân Thường
Người đàn ông cau mày, nét mặt khó chịu. Những lời bàn tán xung quanh khiến   bực bội  mặt.
  đợi   lên tiếng,  phụ nữ trẻ   sang  chồng, cố  dịu tình hình:
"Mẹ,  đừng giận. Con sẽ đưa Đại Nha  mua thêm một cái ngay bây giờ."
Nghe đến cái tên "Đại Nha", Tần Chiêu Chiêu lập tức nhớ .
Hóa  là họ! Không trách  cô cứ thấy quen mắt.
Chính là hai bà cháu mà cô từng gặp  xe buýt  . Khi , đôi tay và khuôn mặt Đại Nha nứt nẻ vì giá rét, cô  đưa cho hai bà cháu một hộp kem trị nẻ. Bây giờ, vết nứt  mặt cô bé  mờ  nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự cam chịu và cô đơn.
Tần Chiêu Chiêu  ngờ  gặp họ ở đây.
Người đàn ông đeo kính hắng giọng, cố gắng kéo cô bé  bên cạnh bà lão .  bàn tay  vươn    bà lão gạt phắt .
Giọng bà run lên vì giận:
"Con như thế mà cũng gọi là cha ?"
"Mẹ đừng  ầm lên nữa! Mất mặt quá!" Người đàn ông mất kiên nhẫn, giọng điệu gắt gỏng. "Con   sẽ mua cái khác cho nó ,  còn  chịu thì rốt cuộc  thế nào đây?"
Bà lão  con trai , đôi mắt đỏ hoe, ánh lên nỗi thất vọng khôn cùng.
"Mẹ  sợ mất mặt! Nếu  mất mặt thì cũng là do vợ chồng con thôi!"