Giọng bà run rẩy, nhưng từng câu từng chữ đều chất chứa đau lòng.
"Mẹ và Đại Nha đến nhà con  hơn một tháng . Nhìn xem, con bé đang  mặc gì? Toàn là quần áo cũ của Nhị Nha bỏ !
Sắp Tết đến nơi , hai đứa cũng  thèm mua cho Đại Nha một bộ đồ mới.
Trong nhà, con bé chẳng khác gì  dưng. Vợ con mua đồ ngon thì lén lút trốn trong phòng cho Nhị Nha ăn. Mẹ  tin con   chuyện !
Mấy đứa ghét bỏ nó đủ thứ.   bao giờ nghĩ, nó cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi thôi ?
Hôm nay con bảo đưa bà cháu  ngoài  dạo,  còn tưởng con sẽ mua cho Đại Nha một bộ quần áo mới. Không ngờ con chỉ mua đồ cho Nhị Nha!
Con   mang đủ tiền, chỉ đủ mua một bộ quần áo.
Nếu  đủ tiền thì  còn dắt  và Đại Nha  đây chỉ để   mua đồ cho Nhị Nha?
Nhị Nha   bao nhiêu quần áo ? Cả tủ  đồ của nó!
Làm cha , đừng thiên vị đến mức ! Con nghĩ con bé  hiểu gì ?
Nó hiểu hết!
Đến lúc các con  bù đắp,  lẽ  quá muộn !"
Nói đến đây, giọng bà lão  nghẹn ngào, từng câu từng chữ như cứa  lòng.
Xung quanh, tiếng bàn tán của đám đông ngày càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1073.html.]
"Sao   bậc cha  như  chứ? Nhìn là  đứa trẻ    yêu thương ."
"Dù là con nuôi cũng  thể đối xử thế . Đứa nhỏ  chắc  sáu tuổi, thế mà trông gầy gò, nhỏ bé như mới ba, bốn tuổi."
"Nhìn đứa em kìa, còn lớn hơn cả nó mà  bế  tay, ăn mặc tươm tất. Còn nó thì ? Thật là, thiên vị quá đáng!"
"Sống bạc bẽo như ,   thế nào cũng  báo ứng cho xem!"
Giữa những tiếng xì xào,  phụ nữ trẻ đang bế con đỏ bừng cả mặt.
 lúc , Lục Trầm  xếp đồ xong, bước đến bên cạnh Tần Chiêu Chiêu.
"Chuyện gì thế?"
"Đợi lát nữa em kể."
Mộng Vân Thường
Nghe vợ  , Lục Trầm  hỏi thêm, chỉ lặng lẽ  bên cạnh quan sát.
Giữa đám đông,  phụ nữ  cuối cùng  nhịn  nữa, bực bội lên tiếng:
"Mẹ,   như  chẳng  đang hại danh tiếng của con và   ? Anh  là trụ cột duy nhất của gia đình,  lo cho tất cả. Nhà    dư dả gì!"
Bà lão đối diện vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng  phụ nữ trẻ tiếp tục , giọng  cam lòng:
"Nhị Nha từ nhỏ  yếu ớt, cần bồi bổ nhiều hơn, ăn ngon hơn một chút thì  gì sai? Còn chuyện quần áo, Nhị Nha lớn nhanh, đồ chật  để  cho Đại Nha mặc, đó   là chuyện bình thường ?
Mẹ lúc nào cũng thương Đại Nha, nhưng   nghĩ cho tụi con ? Mẹ  mấy lời   mặt bao nhiêu  như , rốt cuộc  mục đích gì chứ? Làm mất mặt con dâu và con trai  thì  thấy vui ?"