Hôm nay  là mùng Hai Tết.
Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm vốn định đến nhà bố  vợ chơi, nhưng   thấy thời tiết bên ngoài, cô liền từ bỏ ý định.
Lục Trầm cũng  quá bận tâm. Đối với , tuyết rơi lớn thế  chẳng  gì đáng ngạc nhiên. Ở biên giới,  từng thấy những trận bão tuyết còn dữ dội hơn nhiều— khi tuyết phủ trắng trời suốt cả tuần liền.  dù , các nhiệm vụ huấn luyện và tác chiến của họ vẫn  bao giờ  ảnh hưởng.
Hơn nữa,   một thói quen, chính xác hơn là một nỗi ám ảnh cưỡng chế…
Tuyết rơi dày, lạnh lẽo phủ kín cả bầu trời, nhưng Lục Trầm   vì thế mà phá vỡ kế hoạch  định. Đã  là sẽ về, thì nhất định  về. Bằng , trong lòng  sẽ thấy khó chịu.
Anh   ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, bông tuyết lớn rơi  ngớt.   vẫn giữ vững ý định: "Trước Tết  hẹn với bố  vợ mùng Hai sẽ về, giờ mà  đến, họ ít nhiều gì cũng sẽ thất vọng."
Tần Chiêu Chiêu  nghĩ nhiều như . Cô chỉ lo đường trơn trượt, thời tiết thế  mà đưa con nhỏ  thì  tiện.  thấy chồng kiên quyết, cô cũng  tranh cãi.
"Được , em  . Không mang con theo, chỉ hai  về thôi."
"Sao thế ?" Lục Trầm bật , "Em quên  Tết   gì  ? Bà bảo chúng  nhớ mang theo con, bọn họ cũng  gặp cháu. Nếu  đưa con , bố   cũng sẽ  ý kiến đấy."
Tần Chiêu Chiêu mím môi,  tuyết bay ngoài trời mà  lưỡng lự. "Mang con  thật sự  tiện."
"Có gì  mà  tiện, cứ lái xe của bố  là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1133.html.]
" hôm nay  cả với Tuệ Lan đến nhà bố  vợ. Mình lấy xe      ?"
"Họ   . Vừa nãy   hỏi Lục Phi ,   bảo tuyết lớn quá nên hoãn , đợi mai tuyết tan mới ."
Nghe , Tần Chiêu Chiêu gật đầu. Nếu  cả  dùng xe thì cô cũng  còn thấy ngại nữa.
Cô hiểu rằng dù hôm nay Lục Phi và Vương Tuệ Lan  , họ cũng chẳng  gì nếu cô mượn xe.   ai  ý kiến   nghĩa là  cứ thản nhiên hưởng lợi. Muốn giữ gìn quan hệ  , thì   suy nghĩ cho  khác.
Mộng Vân Thường
Mẹ chồng – Dư Hoa, thấy hai vợ chồng chuẩn  về ngoại, bèn lấy thêm ít quà cho họ mang theo: "Đang dịp Tết, hàng xóm  thấy các con  tay  thì  . Cầm theo ."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy  buồn . Cô về nhà  đẻ chứ    xa . Hơn nữa, tháng nào chẳng về ít nhất bốn ,  khi bảy tám  cũng  chừng. Đồ mua cho bố  cứ chất đầy, dùng  hết.  thấy  chồng  lòng, cô cũng  từ chối.
Tuyết trắng trải dài  từng con đường nhỏ trong khu gia đình xưởng dệt. Trẻ con nô đùa khắp nơi, tiếng   giòn tan hòa cùng cái lạnh giá của mùa đông. Khi chiếc xe chạy  khu, lập tức  mấy đứa trẻ reo lên, nhốn nháo chạy theo.
Mỗi  về đây, Tần Chiêu Chiêu đều mang theo kẹo, thành  lũ trẻ cứ thấy cô là gọi ríu rít: "Chị Chiêu Chiêu!", "Anh rể ơi!"
Lục Trầm  qua gương chiếu hậu, thấy một hàng nhóc con đuổi theo xe,  : "Anh dám chắc trong khu , em là   yêu thích nhất."
Tần Chiêu Chiêu nhướng mày đắc ý: "Đương nhiên , vợ   sức hấp dẫn nhất với lũ nhóc đấy."
Lục Trầm bật  ha hả: "Anh nghĩ sức hấp dẫn của kẹo còn lớn hơn em một chút."
Cô cũng  theo. Chồng cô   sai, lũ trẻ nhiệt tình  là vì kẹo chứ còn gì nữa.