Tần Chiêu Chiêu dù  những lời      thật lòng, nhưng vẫn cảm thấy vui. Dù ,  khen vẫn dễ chịu hơn  chê.
Nhờ  nhiều  góp sức, chẳng mấy chốc, cả khu gia đình  dọn sạch tuyết. Họ còn tiện thể xúc luôn con đường dẫn  trục chính.
Xong việc, ai nấy đều thấm mệt, lục tục kéo  về nhà.
Vợ chồng Tần Chiêu Chiêu cũng đổ một  mồ hôi. Vừa bước  nhà, còn  kịp  xuống uống ngụm nước nóng,   thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Ai đấy? Làm gì mà gấp gáp thế?” Lý Lệ Hoa nhíu mày, trong đầu lập tức nghĩ đến vợ chồng Tần Thành.
Không chỉ bà, ông bà cụ Tần cũng  cùng suy nghĩ. Nhà con thứ nổi tiếng  gây chuyện, ban đầu  thống nhất mùng sáu mới sang đón ông bà về, chẳng  bây giờ  bày trò gì nữa. Chẳng lẽ định sang đây gây phiền phức cho con cả?
Hai cụ  mới hòa hoãn  với vợ chồng Tần Trung, nào  ngày Tết  ầm ĩ  vui. Nếu đúng là vợ chồng thằng hai,   nhất định  ngăn .
Tần Trung cũng đoán  tình hình,   dậy  : “Để   xem.”
Ông bước nhanh đến mở cửa, nhưng  xuất hiện ngoài    Tần Thành mà là Trưởng phòng Tôn. Ông   đó, mặt tái nhợt, mắt đỏ hoe đầy lo lắng.
“Tần Trung, giúp  với! Đại Quân lên cơn động kinh, cả  co giật  ngừng, giờ   !  đến nhờ con rể , bảo Lục Trầm lái xe đưa nó  bệnh viện gấp!”
Tần Trung giật . Đại Quân từ nhỏ   vấn đề thần kinh, cơn động kinh của      đầu, nhưng nếu nghiêm trọng đến mức  thì đúng là nguy hiểm. Ông lập tức  đầu gọi:
“Lục Trầm, con mau lái xe! Đại Quân  chuyện !”
Lục Trầm ở trong nhà   thấy,  chậm trễ mà  lên: “Vâng! Đi ngay!”
“Chờ em một chút!”
Tần Chiêu Chiêu vội vàng chạy  phòng ngủ. Trong ngăn tủ nhỏ  bộ kim châm cứu, thứ cô vẫn dùng để chữa cho  khi bà  thoái hóa đốt sống cổ. Động kinh là do rối loạn tín hiệu trong não, nếu kịp thời châm cứu đúng huyệt,  thể giúp bệnh nhân  định .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1136.html.]
Cô cầm bộ kim chạy : “Em  cùng,  thể giúp  gì đó.”
Tới nhà Trưởng phòng Tôn,   đến sân   thấy tiếng  xé lòng của vợ ông .
“Đại Quân ơi! Con tỉnh  ! Đừng dọa  mà! Mẹ chỉ   con thôi! Đừng bỏ  mà !”
Trưởng phòng Tôn  thấy tiếng vợ, sắc mặt lập tức trắng bệch. Ông  lao  trong, Tần Trung, Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng chạy theo.
Đến nơi, cảnh tượng  mắt khiến ai cũng kinh hãi.
Đại Quân  thẳng đơ  mặt đất, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép. Cả   hề nhúc nhích.
Trưởng phòng Tôn quỳ xuống ôm chặt con trai, hai tay  ngừng lay gọi: “Đại Quân! Nghe bố  ! Mau tỉnh ! Đừng ngủ nữa! Bố đưa con  bệnh viện!”
Vừa gọi ông   dùng tay tát nhẹ  mặt con, như thể  lay nó tỉnh.
“Chú ơi, để cháu xem một chút!”
Tần Chiêu Chiêu lập tức tiến lên, lật mí mắt Đại Quân kiểm tra. May mà đồng tử  giãn, vẫn còn phản ứng!
Cô nhanh chóng bắt mạch. Tim   đập  yếu,  thở gần như  thể cảm nhận . Nếu  xử lý ngay, chỉ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
“Không thể chậm trễ! Để cháu thử châm cứu !” Cô lập tức lấy kim châm cứu .
Mộng Vân Thường
  kịp  gì, vợ Trưởng phòng Tôn  túm lấy tay cô, giọng run rẩy: “Không ! Cô… cô  gì mà châm cứu! Lỡ xảy  chuyện thì ?”
Tần Chiêu Chiêu cau mày, nghiêm giọng : “Thím ơi! Tình hình khẩn cấp lắm ! Đại Quân sắp  thở  nữa! Nếu để muộn,  thể  cứu  !”
Vợ Trưởng phòng Tôn do dự, nước mắt rơi lã chã. Bà   con trai,    cô, trong lòng giằng co dữ dội.