Bà cụ Lý thấy  lừa ,   quá nhiều  chứng kiến nên  tiện lăn  đất ăn vạ ngay lúc .
"Bà   ý gì khác , chỉ là  con bắt mạch giúp bà một chút thôi. Con xem đấy, con  bà giật cả , sợ đến mức tim đập thình thịch đây ."
Tần Chiêu Chiêu  thèm để ý, chỉ thản nhiên đáp:
"Hay là đợi dịp khác  ạ, bây giờ con  việc  về ."
Dứt lời, cô kéo Lục Trầm rời .
Bà cụ Lý tức giận giậm chân, lớn tiếng gọi theo:
"Đây chẳng  là coi thường bà ? Con xem bệnh cho tất cả  ,  chỉ riêng bà  ?"
Tần Chiêu Chiêu chẳng buồn  đầu, cứ thế bước thẳng  khỏi sân.
Lục Trầm  cô kéo , trong lòng đầy thắc mắc. Ra khỏi sân ,  mới hỏi:
"Chiêu Chiêu, bà cụ   tội nghiệp lắm. Bà  mặc quần áo rách rưới, chắc gia cảnh cũng  khá giả. Em  xem cho bao nhiêu  ,    xem cho bà ?"
Tần Chiêu Chiêu  nhạt:
"Kẻ đáng thương  chắc  là  . Bà  nổi tiếng là kẻ vô  ở đây. Trong nhà  hai đứa con trai mà chẳng đứa nào chịu chăm sóc. Chúng thà  thuê nhà ở riêng còn hơn sống chung với bà .
Mộng Vân Thường
Người trong khu gia đình em ai cũng tránh xa bà . Chỉ cần dính , bà  sẽ bám lấy  buông. Nếu  cho tiền, bà   thể mặt dày ăn vạ, ở lì trong nhà    chịu ."
Lục Trầm  xong, chợt vỡ lẽ:
"Thì  là ! Nhìn bề ngoài  vẻ đáng thương,  ngờ bản tính  như thế."
Tần Chiêu Chiêu liếc , khẽ :
"Hai chữ ' xa'     mặt."
Lục Trầm bật  theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1144.html.]
"Vợ   chí ."
Về đến nhà, Lý Lệ Hoa  chuẩn  xong bữa trưa.
Tần Chiêu Chiêu   nhà  thấy ông bà nội đang  ở phòng khách. Nhìn sắc mặt họ  vẻ như   chuyện gì đó  khó tin. Quả nhiên,  thấy cô, bà nội  vội hỏi:
"Chiêu Chiêu,  thật là cháu đang  bác sĩ ở bệnh viện quân khu ?"
Tần Chiêu Chiêu  bất ngờ với câu hỏi . Cô thản nhiên gật đầu:
"Dạ, đúng ạ."
Ông nội cô nhíu chặt mày, trong lòng vẫn  thể tin nổi.
Trước , Tần Chiêu Chiêu chỉ học đến lớp 7  bỏ học,   từng học y,  mà bây giờ   thể trở thành bác sĩ? Không chỉ là bác sĩ, mà còn  ở bệnh viện quân khu?
Thật quá kỳ lạ. Cứ như  quỷ nhập !
Ông cụ vẫn  thể gạt  những nghi ngờ trong lòng, liền đem chuyện   với Tần Trung.
Thực , lúc đầu Tần Trung cũng  cùng suy nghĩ.  khi  con gái , từ vóc dáng, tướng mạo đến những ký ức về gia đình mà cô  rõ, thậm chí cả những chuyện nhỏ nhặt thời thơ ấu… Tất cả đều trùng khớp. Không  dấu hiệu nào cho thấy cô là một  khác. Những điều  dần khiến ông gạt bỏ mối nghi ngờ.
Ông nội Tần Chiêu Chiêu  suy nghĩ như  cũng là điều dễ hiểu. Bỗng nhiên một đứa trẻ vụng về, ngốc nghếch  đây  trở thành một   y thuật xuất chúng, ai mà  hoài nghi cho ?
Tần Trung chỉ  thể kiên nhẫn giải thích:
"Bố, Chiêu Chiêu   thứ gì nhập , con bé chỉ đột nhiên thông suốt thôi. Hai năm nay nó tự học  nhiều sách y học, nên mới   nhiều như ."
Ông cụ vẫn  khỏi bán tín bán nghi:
"Chỉ dựa  tự học mà  thể trở thành thầy thuốc giỏi như thế ? Trước giờ bố  thấy thiên tài nào như  cả!"
 ngoài cách giải thích , còn  lý do nào hợp lý hơn?
Buổi tối, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm về đến nhà. Lý Lệ Hoa gọi   cùng lên bàn ăn cơm.